Avatar's rongnamkiet

Ghi chép của rongnamkiet

Mẹ phiền thật em nhỉ?

- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật. 

- Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em. 

Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình. 

- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong một trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa hai bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra. 

- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống một chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười. 

- Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào. 

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một xấp hình, anh lấy ra một tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh. 

- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi “không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó. 

Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa một điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua một bên, lấy một tấm khác cho cô xem. 

- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng một, hai cứ khư khư giữ anh vào lòng “Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật. 

Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, hai bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả. 

- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra một tấm khác nhìn vào đó. 

- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn một năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe “Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó”. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi. Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc “Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải. 

- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên một xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh - Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, “mẹ anh phiền nhỉ?” 

Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm một tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, một tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng… 

- Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm… - Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh. 

- Năm một tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học… Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn một chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí… - Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được một tí thôi, vậy đó… Em thấy mẹ anh khỏe không? 

“Tách”, một giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, một bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường. 

- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh. 

- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi năm tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên một thân thể rất quen… mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh. 

- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn ba chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé. 

“Anh”, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, “em xin lỗi”, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy. 

“Choang” - Anh và cô chạy nhanh xuống bếp. 

- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng… Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi. 

- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ. 

“Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?” 

Nguồn: Sưu tầm.
2658 ngày trước · Bình luận · Loan tin
annt , AnNhien864 người nữa
·  

27 bình luận

  • Đâu đơn giản vậy
     
  • NHIỀU bậc cha mẹ cũng già trâu lắm, bảo thủ, rồi cũng cờ bạc rượu chè nghiện game y như con nít, trẻ trâu thôi, chưa kể mê tín bói toán ... đủ thứ chưa viết ra .... góp ý thì "tao chỉ có vậy, chịu được thì chịu, tao lớn hơn mày, tao đẻ ra mày, tao thế mà nuôi mày đến giờ đấy" hoặc "vì abc nên tao mới thế" .... nghe kiểu lý luận cứ quen quen hay lại đổ cho bố mẹ bị thế vì ..... rồi thông cảm cho bố mẹ
     
  • Dù sao cũng là cách nhau cả một thế hệ nên có những lúc cha mẹ ko cùng 1 nhịp với con cái cũng là lẽ thường thôi.
    có đôi khi, làm con cũng nên học bao dung, nhường nhịn cha mẹ nhiều hơn.
     
    • Mẹ mình vừa bị tai biến. Lúc trước cũng có lúc vì 1 vài việc mà cảm thấy bà phiền, nhưng giờ thời gian chẳng còn mấy, lại chỉ ước gì được phiền như những lúc ấy.
      Hãy biết trân trọng khi cha mẹ còn ở bên bạn, ko sau này hối hận mà ko thể làm lại đc nữa.
       
  • Có một câu chuyện ngày xửa ngày xưa ở một nhà lọ có hai ông bà già cả sống cùng cậu con trai và nàng dâu. Nhưng do ông bà đã già ăn uống vệ sinh không đc sạch sẽ nên nàng dâu rất hay khó chịu và hay phàn nàn và nói với người chồng: "bố mẹ đã già rồi chả giúp đỡ được việc gì cho con cái mà toàn gây phiền phức thôi, nuôi lại tốn cơm nữa, anh đem bố mẹ vào rừng bỏ quách đi cho rồi, nếu anh không làm là tôi sẽ ra đi luôn chứ không thèm ở lại cái nhà này nữa". Người chồng đắn đo suy nghĩ bao ngày rồi cũng đưa ra quyết định làm một cái xe gỗ để kéo hai ông bà vào trong rừng bỏ theo ý người vợ. Hôm anh chàng đang đóng chiếc xe kéo sắp xong thì cậu con zai nhỏ đi học về và qua hỏi bố: "bố ơi bố đóng xe kéo để làm gì vậy?". Người bố buột miệng trả lời: "ông bà già rồi chả giúp được việc gì mà nuôi tốn cơm gạo nên bố đóng xe này để chở ông bà vô rừng bỏ con ạ". Người con nghe xong liền bảo: "vậy bố chở ông bà vào rừng xong rồi thì nhớ mang xe về cho con nhé bố". Ông bố liền hỏi: "mang xe về cho con làm gì?" .Người con trả lời: "để sau này kho bố mẹ già rồi con cũng dùng xe này chở bố mẹ vào rừng bỏ". Người bố nghe xong giật mình liền nói: "bố đùa thế thôi, bố đóng xe này là để kéo ông bà đi chơi cho vui đó con ạ". Người con vui vẻ nói: "thế ạ,sau này bố mẹ già con cũng sẽ chở bố mẹ đi chơi như vậy hihi". Người bố nghe vậy chột dạ thấy việc mình định làm quả là sai trái liền nói với vợ về sự việc vừa xảy ra và bảo: "đấy, nếu cô chịu thì ở lại cùng tôi chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ già cả cho tròn đạo hiếu của con cháu còn không thì cứ đi đi tôi không cản". Người vợ nghe xong biết mình hành động không phải nên xin lỗi chồng và ở lại cùng anh chăm sóc bố mẹ và từ ấy trở đi cô cũng không còn phàn nàn trách móc gì nữa cả do hiểu thêm đạo lý và cuộc sống gia đình họ lại trở nên vui vẻ đầm ấm hơn bao giờ hết.
     
  • Ngày xưa trẻ cậy cha già cậy con, các cụ già ko làm được gì con cái ko nuôi thì các cụ chết đói ah. H thì cụ nào cũng lương hưu, nhiều cụ kiếm tiền còn giỏi hơn thanh niên, con cái tự lập được thì cho nó tự bơi bám dính lấy nhau 2 bên đều khổ. Mẹ chồng ở gần thì soi con dâu chết thôi, xong nuôi cháu thì bà với mẹ 2 thế hệ 2 kiểu nuôi khác hẳn, Các cụ già rồi còn cái kiểu bị con cái coi là osin ko công chăm cháu hộ. Ở gần nhau rồi thăm nom nhau thường xuyên thì được chứ h này rồi có điều kiện mà vẫn tam đại đồng đường, tứ đại đồng đường thì sợ lắm, có thân thiết mấy hàng ngày hàng giờ đụng mặt nhau thì cũng có lúc xích mích nọ kia
     
  •  
  • học tiếng anh
     
  • Nhà sản xuất tủ mạng hàng đầu Việt nam thương hiệu Maxi rack
    Web: <a href="http://nhatnamco.vn">http://nhatnamco.vn</a>
     
  • Nhà sản xuất tủ mạng hàng đầu Việt nam thương hiệu Maxi rack
    Web: <a href="http://nhatnamco.vn">http://nhatnamco.vn</a>
     
Viết bình luận mới
Website liên kết