Ghi chép của daohoadaochu
[AMA] Chia sẻ về Đạo Phật
Em nghiên cứu Đạo Phật cũng lâu, bắt đầu từ 2006, cũng bắt đầu từ đọc sách, sau đó thì đi đến các chùa hỏi các Sư, sau đó thì đi ra nước ngoài tìm Thầy, nghe nói ở đâu có Thầy giỏi, vị Sư chân tu, giới hạnh, thì em tìm đến, nên kiến thức em thu được cũng có thể tạm gọi là có thể chia sẻ ở mức cơ bản với các bạn.
Nay có nhiều bạn thành viên yêu cầu em viết AMA, lần đầu làm việc này, nên không tránh khỏi bỡ ngỡ. Sợ quá sức của em. Nên em biết gì viết nấy, tất cả chỉ là quan điểm cả nhân để các bác tham khảo. Em không dám đại diện cho ai hay tông phái nào.
Vâng các bác hỏi đi ạ, em biết gì thì xin nói đấy, quá tầm hiểu biết của em thì em im lặng, hoặc đưa tài liệu cho các bác nghiên cứu thêm :)
Nay có nhiều bạn thành viên yêu cầu em viết AMA, lần đầu làm việc này, nên không tránh khỏi bỡ ngỡ. Sợ quá sức của em. Nên em biết gì viết nấy, tất cả chỉ là quan điểm cả nhân để các bác tham khảo. Em không dám đại diện cho ai hay tông phái nào.
Vâng các bác hỏi đi ạ, em biết gì thì xin nói đấy, quá tầm hiểu biết của em thì em im lặng, hoặc đưa tài liệu cho các bác nghiên cứu thêm :)
Cảm ơn bạn hỏi rất hay!
Giờ em bắt đầu lại từ đầu bằng nghiên cứu Kinh sách Pali, Nguyên Thủy. Để nắm được lời dạy gốc không thông qua các tông phái nữa ạ.
Nghĩ vơ nghĩ vẩn
Không lúc nào dừng
Mắc mưu tình trần
Kẹt tâm chấp tướng
Như tằm kéo kén
Càng buộc càng bền
Như bướm leo đèn
Càng thiêu càng đốt
Cái tâm ý mình nó như vậy đấy, lúc nào nó cũng bị cưỡng bức phải suy nghĩ, do vậy, các tông phái tìm các phương tiện để cho cái tâm kia có việc để làm.
Thiền Tông: Quan sát hơi thở ra vào để tâm gắn trên hơi thở, hoặc dùng Thiền Công Án đưa ra các khái niệm khó hiểu: Như Tôi Là Ai? Người tu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi Tôi là ai suốt cả ngày lẫn đêm, đến khi tâm gắn chặt lên câu niệm thì tâm định, hoặc cứ suốt ngày hỏi: Tiếng vỗ của một bàn tay là gì? Cũng làm cho tâm có định, mục đích là làm cái tâm hay suy nghĩ này nghĩ không ra vấn đề, thì nó được yên ổn.
Tịnh Độ Tông: Dùng câu niệm Phật để gắn chặt tâm mình trên đó, niệm liên tục và miên mật, tâm khi gắn chặt trên đề mục là niệm Phật thì sau một thời gian ngắn tâm có bình an và an ổn, tĩnh lặng.
Mật Tông với các phương thức niệm thần chú, quán đảnh hình tướng vị Bồ Tát, vị Phật nào đó cũng có tác dụng tương tự, là làm tâm an ổn.
Tông phái thì nhiều, nhưng mục đích chung là làm cái tâm hay suy nghĩ của mình nó có việc để làm, sau khi nó làm đi làm lại một việc duy nhất thì tâm ấy người ta gọi là tâm Định, tâm đứng yên, nhất tâm. Nhờ tâm đứng yên, bình an, tĩnh lặng mà trí tuệ phát sinh. Đó là nguyên lý chung của các tông phái.
Người ta hay tranh luận với nhau giữa các tông phái là hay tranh luận đúng sai về các phương tiện. Hiểu được nguyên lý và con đường rồi thì biết sẽ có rất nhiều việc phải làm nữa chứ không đơn thuần như vậy.
@daohoadaochu em có thêm một câu hỏi là em tu theo pháp thiền Vipassana. Nhưng nói thật dạo này em cũng hơi bị loạn thông tin, mỗi thầy nói một kiểu. Ví dụ: thầy thì nói quán hơi thở, thầy thì nói phồng-xẹp,.. Riết rồi chẳng biết cái nào là nguyên gốc của Đức Phật dạy. Anh có thể chỉ giáo thêm cho em được không ạ?
https://ltus.me/QRW
Em cảm ơn anh về đường link nhé
Khi em thực hành em sẽ thấy, tâm mình nó rất khi đứng yên trên hơi thở, nó nghĩ linh tinh đủ chuyện, nó nghĩ chuyện này chuyện kia, việc này việc kia, có những lúc em không cảm thấy hơi thở đâu. Do vậy, các Thầy mỗi người có những kỹ thuật khác nhau để tâm có việc để làm
- Trường phái lấy sự xúc chạm của hơi thở ra vào nơi mũi, ấy là dựa trên sự xúc chạm của nhóm nguyên tố Địa đại, Địa đại thì có sự xúc chạm, cứng mềm, và nguyên tố Gió là hơi thở.
- Trường phái lấy sự phồng xẹp của bụng để tâm quan sát sự phồng lên và xẹp xuống của bụng, mục đích giúp tâm được yên ổn, ấy là quan sát dựa trên các nguyên tố Phong Đại là Gió.
Cả hai điều này nhằm mục đích cảm giác được hơi thở ra vào, nguyên lý chung là giúp tâm mình có việc để làm mà nó không nghĩ đến việc bất thiện, và nó không tán loạn nữa. Cả hai phương pháp này giúp em thấy được hơi thở. Nó là phương tiện chứ không phải ai đúng ai sai. Nếu em thực hành cách khác mà thấy được hơi thở ra vào thì cũng là hành Thiền Tứ Niệm Xứ vậy.
Người em ngưỡng mộ nhất xưa kia là Ngài Xá Lợi Phất, đại đệ tử của Đức Phật, đệ nhất về trí tuệ, đó là thời xưa.
Còn thời bây giờ em ngưỡng mộ nhất là Ngài Acharn Mun bên Thái Lan đã viên tịch thế kỷ trước.
Hiện tại có Thiền Sư Pa-auk và thiền sư Jotika em cũng rất ngưỡng mộ.
Ps Lên linkhay sợ mẹ gì thiên hạ, biết gì cứ chém đi
2. Bản chất của sự ra đời Phật pháp là mâu thuẫn với thần quyền; cho nên duy trì tư tưởng thì không có tôn giáo, duy trì tôn giáo thì ngược với tư tưởng. Bạn nghĩ việc hoằng pháp là phục vụ tôn giáo hay tư tưởng? Hay là, có tồn tại một hình thức hoằng pháp không phục vụ tôn giáo không?
1) Không hiểu ý của bạn hỏi
2) Đúng vậy, nhưng Phật Giáo vượt lên trên tư tưởng và tôn giáo, nó là trí tuệ trực giác, biết và thấy trực tiếp và sáng suốt, không thông qua tư tưởng.
Việc hoằng pháp có tồn tại một hình thức không phục vụ tôn giáo, đó là người hoằng pháp đã thực sự giác ngộ, tâm thực sự sáng suốt và không bị chi phối bởi phục vụ tôn giáo. Việc Hoằng Pháp ngày nay đa phần là phục vụ tôn giáo.
1) À trả lời tiếp câu hỏi của bạn, giờ mới hiểu ý bạn Thực ra ngày xưa mình vào linkhay để cập nhật tin tức, nên chọn đại một nick, nên lấy nick này, đăng ký cho nhanh, chứ không có ý gì cả
Về hoằng pháp, mình muốn hỏi liệu có tồn tại hình thức nào, chứ không phải người như nào sẽ không phục vụ tôn giáo, bởi vì thực lòng mà nói thì mình thấy truyền pháp bản thân nó đã là một thứ dục cầu
Bản năng là thói quen được hình thành lặp đi lặp lại: Ví dụ mình thích ăn món nào đó: Khi gặp món đó mình thích thú, ăn và thưởng thức một cách háo hức, những dữ liệu này được đưa vào tiềm thức bao gồm: Vị ngon của món ăn, sự cứng, mềm của món ăn, các thông tin này được lưu trữ và khi gặp lại món ăn ấy sau một thời gian. Các thông tin này được lấy ra và theo đà lặp đi lặp lại, các cảm xúc lại được hình thành. Trong Đạo Phật gọi cái này là kiết sử, dây trói buộc. Tức chúng ta là nô lệ cho các giác quan và bị các giác quan điều khiển.
Trí tuệ trực giác thì quan sát các thói quen ấy và truy tìm ra các nguyên nhân sâu sắc gây ra các thói quen ấy. Tìm ra các nguyên nhân ấy và hiểu rõ tiến trình hoạt động của nó và cắt được các thói quen ấy.
Nó là tiến trình quan sát và hiểu biết, dẫn đến từ bỏ. Vì vậy nó không bị bản năng dẫn dắt nữa.
Tư duy, lý giải là giác quan thứ 6, là ý căn: Biết mình đang tư duy, lý giải, biết mình đang tham, đang sân, đang si, đang có cảm giác này, cảm giác kia, là cái biết qua ý căn. Cái biết ấy gọi là biết trực tiếp qua giác quan. Không những biết mà còn hiểu rõ, thấy rõ. Thì cái đấy là tuệ giác.
Quan niệm của bác về Niết bàn như thế nào?
Đức Phật ra đời vì nhân duyên hướng dẫn, chỉ đường cho những người quan tâm đến làm thế nào để có lối sống mạnh khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần, thể chất mạnh khỏe là ít bệnh tật, thân thể điều hòa, tinh thần mạnh khỏe là cái tâm khách quan, bình thản trước biến động của cuộc sống.
Ngài chỉ ra các phương pháp rèn luyện, thực hành, lối sống, cách ăn uống đúng cách, chậm rãi, cách ngủ điều độ, cách tập thể dục, và cách quan sát các tâm bất thiện như : Tham: muốn điều gì đó, Sân: Phản ứng lại điều gì đó và Si: Không biết tâm Tham, Sân sinh khởi hay đã hoạt diệt.
Niết Bàn là trạng thái tâm hoàn toàn vắng bóng các tâm bất thiện, nó đoạn diệt hoàn toàn các tâm bất thiện. Tâm không bao giờ khởi bất kỳ một chút tâm bất thiện dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Là sự đoạn diệt mọi khao khát và thèm muốn ngủ ngầm, là sự đoạn diệt mọi tâm phản ứng ngủ ngầm và vi tế. Là trạng thái tâm sáng suốt và quân bình.
Cảm ơn Bác đã hỏi rất khó!
Các yếu tố huyền bí, lung linh, nó làm tâm mình rối bời và si mê nhiều hơn!
Còn người mong muốn cuộc sống bình an, sống lương thiện thì tu tập các phương pháp như giữ giới, bố thí, cúng dường, hành thiền cho tâm mình an ổn, có trí tuệ, biết phân biệt đúng sai, tốt xấu, và quan trọng nhất là biết thế nào là thiện và thế nào là bất thiện, từ đó cư xử trong cuộc sống hài hòa hơn, hạnh phúc hơn thôi ạ.
câu hỏi bác hay quá. Là 1 ng tu tập PLC e cũng có câu trả lời này cho bác. Nhưng bận quá. Comment để tạm đây đã vậy.
Thực ra em còn nhiều câu hỏi khác, nhưng chắc để từ từ hỏi sau, có vẻ cái AMA này hot quá nên sợ bác mệt .
Còn ai đề cập đến các vấn đề ấy thì em nói là có, nhưng đừng để ý đến nó. Hãy để ý đến bản thân mình nhiều hơn. Biết cái kia không giải quyết được vấn đề của mình
Vậy thực ra khái niệm luân hồi và các cõi theo anh là không đúng?
Luân hồi và các cõi cũng vậy, khi chưa giác ngộ, đó là các khái niệm, các tiến trình tự nhiên của vũ trụ được gán tên, còn khi đã hiểu rõ thì biết đó là những gì. Và đó cũng không quan trọng lắm.
Em dính vào khái niệm này tương đối lâu vì nó giải thích nhiều luận điểm khoa học của Phật giáo nên anh chịu khó giải thích kỹ hơn giúp em với ạ, em hơi bay bay rồi đấy ^^
- Nếu nói nick kia là em thì cũng không phải: Vì em mới là người đứng đằng sau nó và điều khiển nó viết bài, còn nó là cái đại diện
- Nếu nói nick kia không phải là em thì cũng không phải: Vì nếu không phải là em thì sao nó diễn đạt các ý tưởng, suy nghĩ của em.
Cho nên, nói cái gì đó tồn tại, hay không tồn tại, là dựa trên hệ quy chiếu nào, khi ta là phàm nhân, thấy cái gì bay bay, xiêm áo lộng lẫy trên bầu trời thì ta gọi là tiên. Khi ta hiểu rõ nó là cái gì, cấu thành do cái gì và hoại diệt do cái gì, cái nhìn của ta rộng hơn, bao trùm hơn thì ta hiểu từ Tiên kia là khái niệm tạm dùng. Bảo nó không tồn tại cũng không đúng mà bảo nó tồn tại cũng không đúng. Quan trọng là em đang đứng ở góc độ nhìn nào.
Nên người xưa nói:
Có thì muôn sự có
Không thì tất cả không
Có không trăng đáy nước
Đừng mắc có cùng không
Là vì vậy.
Ví dụ như có cõi trời hay không có cõi trời, có làm em cải thiện bản thân được lên hay không? nếu ta vẫn hành xử và có lối sống theo các thói quen xấu cũ. Người trời làm việc của họ, ta làm việc của ta. Ta quan tâm gì đến họ, họ quan tâm gì đến ta?
Cảm ơn anh
Quan trọng nhất là nhận ra cái nào là bất thiện thực sự để từ bỏ!
2. Cuộc sống của bác thay đổi như nào sau khi tu tập theo đạo Phật?
3. Con người có thể bỏ hết đượcTham-Sân-Si không?
1. Một hôm em ngồi ăn xong em cứ nghĩ chuyện quá khứ, tương lai, rồi công việc stress, tâm bấn loạn, em mới bắt đầu để ý đến các cảm giác của tâm trạng mình, em mới tự hỏi sao cái tâm mình nó cứ bấn loạn vậy nhỉ? Hết nghĩ việc này đến việc khác, nên em mới bắt đầu đi tìm hiểu về tâm mình. Em tìm hiểu xem có ai đó trong lịch sử làm việc này hay chưa? Em nghiên cứu về phân tâm học, về tâm lý, về khí công, yoga, tôn giáo, cuối cùng em tìm được Đạo Phật
2. Cuộc sống của em thay đổi chậm: Những thói quen xấu vẫn giảm từ từ, em bắt đầu hiểu mình hơn, và thông cảm cho người khác hơn. Em bắt đầu biết tìm hiểu các nguyên nhân và các kết quà, à, tại sao mình lại làm điều này, nguyên nhân do đâu? Tại sao mình lại nói, nghĩ như vậy? Em khám phá bản thân mình nhiều hơn và hiểu mình hiểu người nhiều hơn.
3. Con người có thể bỏ hết được, nhưng phải trải qua nhiều thời gian rèn luyện, thất bại nhiều, trải nghiệm nhiều bác ạ. Phải giữ gìn giới luật, kỷ luật bản thân nghiêm khắc, phải sống nơi thích hợp, tránh xa bạn xấu, gần gũi người hiền, phải ăn ngủ đúng giờ, điều độ, phải tránh tiếp xúc không thích hợp..... Đó là chặng đường rất gian nan!
@coquaidamta Bác nói ngắn nhưng thấm lắm. Cám ơn bác
Đức Phật dạy cách truy ngược vấn đề, khi tâm có bất an(quả) thì chắc chắn phải có cái nguyên nhân nào đó gây ra, vậy mình truy ngược lại đi tìm nguyên nhân ấy
1) Đặt câu hỏi vì sao tâm bất an
2) Xem lại lối sống của mình, trong khi ăn: Khi ăn mình có cầm điện thoại không, xem tivi không, có nhai chậm nuốt kỹ không? Có vừa ăn vừa làm việc khác không?
3) Trong khi ngủ mình có đi ngủ đúng giờ, dạy sớm, điều độ không, có ngủ quá nhiều hay quá ít không?
4) Trong khi tiếp xúc mình có hay gặp bạn xấu không? Có hay uống rượu và các chất say không? Có hay yêu nhiều, chuyện nam nữ quá đà không?
sau khi tìm ra các nguyên nhân gây bất an, mình từ bỏ không làm các nguyên nhân ấy. Thì tâm mình bình an.
Thiền quan trọng nhất là giữ Giới, giữ 5 giới nghiêm ngặt, ngồi thiền đều đặn hàng ngày, trước khi đi ngủ và sau khi dạy, đều đặn luyện tập và giữ gìn giới luật em sẽ tiến xa trong Thiền và gặt hái được kết quả tốt đẹp!
Còn đối tượng của Phật Giáo thì nghiên cứu các tiến trình hoạt động của Tâm mình? tại sao nó lại tham, tại sao nó lại sân? Cảm xúc này từ đâu mà có, nó diễn biến ra sao và nó hoại diệt thế nào? Đối tượng nghiên cứu chính là bản thân mình bác ạ. Đó là sự tương đồng. Là sự kết nối. Chỉ có đối tượng nghiên cứu thì khác nhau thôi!
Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài?
Theo bạn nó nghĩa là gì?
Cái này bên Thiền Tông nói về tính không! Không ở đây không có nghĩa là không có gì, mà nói về không có cái gì tồn tại quá một tích tắc, giống như dòng nước trên sông, 1 giây sau dòng sông đã là dòng nước mới, Sở dĩ người ta gọi đó là dòng sông, vì nó là tên giả tạm, tức là cái tên tạm gọi, tạm để phân biệt, để sử dụng mà thôi, còn ở sự thực tuyết đối, không có dòng sông nào, dòng sông là do tâm thức quy định ra.
Bồ đề cũng vậy, đàn ông, đàn bà, cây cỏ, sông núi vốn không thật có, là do các khái niệm, thông tin sắp xếp tạo thành, trong Đạo Phật gọi đó là tưởng tri. Lục Tổ Huệ Năng đọc câu này để giúp Sư Thần Tú không dính mắc vào hình tướng giả tạm mà quên đi cái cốt lõi của tu hành là biết và thấy trực tiếp không qua suy nghĩ và tưởng tượng,
Nó chính là như vậy đấy bạn ạ, tức mọi khái niệm quy ước trong cuộc đời của ta như tốt xấu, đúng sai, chỉ để sử dụng, không phải để dính mắc.
Và cuối cùng là nhận biết được thật và giả, cái nào là thực sự thiện(để thực hành) và cái nào là bất thiện(để từ bỏ).
Ở đây sẽ sinh ra một rủi ro, là ai đó có thể dùng ý này để bao biện cho cái bất thiện và cái giả, làm cách nào để phản biện lại?
Tức là sau khi hiểu biết các khái niệm kia là để sử dụng, thì người ta sẽ nhận biết được đâu là cái thiện thực sự(dù là khái niệm) hay ở sự thật tuyệt đối cũng là thiện. Tức là người ta biết gạn đục khơi trong, nắm được cái cốt lỗi mà bỏ qua những cái hình thức bề ngoài.
Bạn hỏi rất hay, nhiều người bên Thiền Tông đến đoạn này thì rơi vào chấp KHÔNG, không thiện không ác, cuối cùng là chẳng biết thế nào là Thiện và thế nào là bất thiện nữa. Rất uổng. Đến đoạn này rất nhạy cảm và vi tế mà bạn nhận ra được. Lành thay!
Bởi vì mình rất tin vào giá trị Phật và Phật ko thể mâu thuẫn khoa học, thậm chí là một khoa học như bạn nói. Nên đôi lúc gặp những ng dùng Phật (có thể vô tình có thể cố ý) với ý trên, mình tin là nguỵ biện chứ ko phải là Phật lý thật.
Theo cá nhân anh, quan niệm này như thế nào?
Chúng ta làm gì cũng cho chữ tôi vào: Tôi thấy, tôi biết, tôi giỏi, tôi kém, tôi đẹp, tôi xấu, tôi giàu, tôi nghèo... Nguồn gốc của mọi phiền não(ưu) là do có chứ tôi ảo tưởng đó. Nên Phật dạy khi cái tôi ảo tưởng kia được nhận biết rõ ràng, được hiểu rõ ràng, thì phiền não ít có cơ hội nảy sinh. Nếu khi nhìn chỉ là cái nhìn (Không bị cái tôi xen vào), khi nghe chỉ là cái nghe(không có cái tôi nghe) Thì khi gặp cảnh xấu, âm thanh xấu thì không sân, khi gặp cảnh đẹp âm thanh êm tai thì không tham!
Phật dạy: Cái này(là tâm và thân mình) không phải là tôi, cái này không phải của tôi, cái này không phải là tự ngã của tôi ! Là như vậy ạ!
Khi mình hiểu rõ cái cảm nhận của mình là sai lệch, thì cái ưu(phiền não) cũng từ đó mà biến mất.
Phật dạy: Cái này có (cái tôi ảo tưởng) thì cái kia có (cái ưu phiền), cái này sinh thì cái kia sinh, cái này diệt thì cái kia diệt là vì vậy.
câu hỏi của em đến đây kết thúc được rồi ạ
cảm ơn anh nhiều
Em thì hay ăn cơm gạo lứt, nhai kỹ, nuốt chậm, ngoài thời gian làm việc ra thì chơi với vợ con, thỉnh thoảng đang làm việc mà nghĩ không ra thì đi ngồi thiền cho tâm nó tĩnh để tìm ra vấn đề. Em bỏ xem TV, tránh tiếp xúc với TV càng nhiều càng tốt, có mỗi Internet thì chưa bỏ được vì còn làm việc !
Hiện mình đang không đi con đường thiền định này nữa. Mà đang hành thiền để đạt các bậc định thấp hơn như là sát na định và cận định.
Do vậy, Phật không phải là vị thần, không phải thượng đế, cũng không phải là niềm tin. Ngài là người chỉ đường.
Dân gian thì khác, họ luôn suy nghĩ và hành động theo thói quen của họ. Lễ lộc, cái đó họ đi con đường khác. Không phải con đường giải thoát và trí tuệ, tình thương!
Vì theo em nghĩ: nếu không còn tham, sân, si thì có khi là... chẳng muốn làm gì, vì làm gì cũng có khi là động chạm vào một trong số đó. Ví dụ như bác làm cái AMA này cũng là tham - muốn làm gì đó?
Không còn tham, sân, si nhưng người ta có tuệ giác, người ta biết việc gì là thiện nên làm, và làm hết mình, và người ta biết việc gì là bất thiện nên từ bỏ.
em làm AMA này chắc chắn là có tham, tham chia sẻ, tham bản ngã. Điều đó không tránh khỏi. Vì em chưa giác ngộ. Nhưng cũng có ý thiện là chia sẻ cái biết của mình để mọi người có một góc nhìn khác để tham khảo chứ không phải góc nhìn đúng.
Cõi Tây Phương Cực Lạc là một khái niệm của Tịnh Độ Tông. Cõi này được Đức Phật Adiđà tạo ra từ công đức của mình, người nào tin vào Ngài thì có thể bằng cách niệm pháp danh và giữ đạo hạnh mà được tái sinh vào cõi này để được nhờ thuyết pháp và tha lực của Phật Adiđà màcó thể nhập Niết Bàn sau này. Người ở cõi này vẫn còn tam độc.
Như vậy, đây là con đường tạm coi là dễ, chỉ cần tin vào phật Adiđà chứ chưa cần hiểu thấu đáo Phật pháp, và cũng chưa hề hứa hẹn là sẽ giúp tín đồ nhập được Niết Bàn, chỉ đơn giản là được tái sinh vào một cõi phúc thôi, vẫn còn nằm trong vòng Luân Hồi, vẫn là giả
Niết Bàn mới là cái đích của Phật.
Cõi trời ấy vẫn còn những tâm tham, sân, si vi tế, không thô tháo như người trái đất. Niết Bàn mới là mục đích tu hành. Là trạng thái tâm không còn tham, sân, si.
Nói một cách thế gian thì các cõi ấy là có thật, nhưng ở sự thực tuyệt đối thì 31 cõi ấy không có thực. Nó chỉ là các hiện tượng tự nhiên của các tiến trình tâm và vật lý.
Phật Giáo chia ra làm khái niệm tục đế là các khái niệm để sử dụng: Như đàn ông, đàn bà, cây cỏ, người trái đất, người ngoài hành tinh, ....nếu không có khái niệm tục đế ấy, thì bác không biết gọi em là gì, và em cũng không biết quote bài của bác theo nick nào, nhưng ở khái niệm chân đế (sự thực tuyệt đối), thì nó chỉ là các tiến trình tự nhiên về tâm và vật chất sinh và diệt. Và chỉ khi giác ngộ giải thoát người ta mới nhận ra mức độ ấy.
Nhưng các cõi trời và thế giới tâm linh ấy không quan trọng lắm trong Đạo Phật, Đức Phật chủ yếu dạy về lối sống, cách thực hành để làm bản thân mình tốt lên mà thôi. Còn các cõi kia không liên quan và cũng không quan trọng lắm. Nên mình đi sâu vào vấn đề này thì cũng không đi đến đâu.
Nói theo khoa học, khi ta muốn chứng minh cái gì đó tồn tại, thì ta cũng cần có bằng chứng, và cũng như vậy, khi ta phủ nhận điều gì đó không tồn tại, ta cũng phải có bằng chứng. Ta không thể nói là do tôi không thấy, chưa gặp bao giờ thì nó không tồn tại đúng không ạ? Do vậy mình nghĩ vấn đề này nó không liên quan lắm nên ta nên gác lại sang một bên bạn nhé!
Không làm các điều ác
Gắng làm các việc lành
Giữ tâm ý trong sạch
Chính lời chư Phật dạy.
Nghiệp báo cũng đóng vai trò quan trọng nhưng không phải tất cả, có nhiều người tham làm điều thiện để mong được nghiệp lành, cái đó gọi là tham thiện, dù sao cũng tốt hơn tham bất thiện. Nhưng cái cao nhất là cố tránh không làm các việc bất thiện. Không làm các việc ấy thì mình không bất an thôi ạ!
Em cảm ơn các bác!
Muốn thích điều gì đó là tâm tham, không muốn không thích điều gì đó là tâm sân, khi tham và sân đang diễn ra mà mình không biết, không hay, thì đó là tâm Si.
Phật Giáo không triệt tiêu động lực tiến bộ của loài người, ngược lại, Phật Giáo cung cấp phương pháp nghiên cứu khoa học mới theo tiến trình nhân quả, Ví dụ, khi người ta muốn đạt được cái đích B nào đó, thay vì ham muốn, khát khao, tha thiết, người có trí tuệ xem xét các nguyên nhân tạo ra, đi đến đích B ấy, là các nguyên nhân B1,B2,B3,B4...và họ ung dung hoàn thành các nguyên nhân B1,B2,B3,B4 ấy, Kết quả ắt sẽ thành mà họ không cần phải khao khát, đam mê, tham, da diết. Họ làm việc thiện nhưng không dính mắc vào việc thiện và họ tránh xa việc bất thiện nhưng không xua đuổi phản ứng với cái bất thiện.
Hạnh phúc là theo đuổi đam mê, điều gì xảy ra khi không đạt được đam mê, hầu hết chúng ta đều sầu khổ, khi đam mê nảy sinh, nó cũng nảy sinh sự thất vọng đi kèm khi các điều kiện nuôi dưỡng đam mê bị thay đổi, tâm sân sẽ nảy sinh khi tâm tham không được đáp ứng. Đó là tiến trình hoạt động tự nhiên của tâm. Khi hy vọng, mong cầu điều gì đó không được(tham) thì tâm phản ứng(sân) sẽ nảy sinh. Và hạnh phúc ấy người ta gọi là hạnh phúc có điều kiện. Được xây dựng bởi các điều kiện. Và tan hoại khi các điều kiện tạo lên nó không còn tồn tại.
Một ví dụ như các đôi yêu nhau, họ say mê, tha thiết, khi chiếm hữu được nhau rồi, khi ở gần nhau. Các điều kiện tạo ra hạnh phúc kia thay đổi, và hạnh phúc kia tan biến. Hạnh phúc có điều kiện thì ngắn ngủi, luôn biến đổi, khổ đau luôn đi kèm. Vì nó không chắc chắn. Theo quy luật vô thường,
Mình nhận thức được điều đó, nhưng mình nhìn nhận đó là cái giá phải trả cho tham vọng. Tham vọng nhiều thì thất vọng nhiều nếu không đạt được, nhưng ngược lại nếu đạt được thì cảm giác rất sung sướng, dù có thể ngắn ngủi. Vậy một cuộc sống nhiều thất thường lên xuống, đau khổ lẫn hạnh phúc, so với một cuộc sống an tịnh, không đau khổ, nhưng không có thăng hoa, liệu cái nào đáng sống hơn?
Thật ra mình có nhận thức rõ về tham vọng và kỳ vọng. Nếu biết đặt kỳ vọng ở mức đúng đắn, thì thường là động lực rất tốt. Ngược lại, cũng cần nhận thức được rủi ro và biết buông bỏ khi kỳ vọng không được đáp ứng. Mình đặc biệt thích một số tư tưởng của Phật, chẳng hạn vô thường, khi nhận thức được thì tự khắc sẽ không cố những điều làm mình khổ sở.
Về nghiên cứu khoa học nói riêng, thật ra phương pháp nghiên cứu xem xét nhân quả không phải là công cụ của riêng Phật giáo, mà phương pháp luận khoa học phải như thế. Mình cho rằng, và thực tế nhiều nhà khoa học lỗi lạc là người thực sự đam mê và xả thân. Không phải cái gì cũng tự dưng ung dung mà đạt thành quả.
Cảm giác sung sướng, thỏa mãn ấy nó chỉ tồn tại trong gang tấc, sau đó là một tiến trình khác, lại đam mê, lại khao khát,lại tìm cầu dục vọng, lại đi tìm điều gì đó để cho thỏa mãn, sung sướng, như nước biển càng uống càng thấy khát, càng thấy thèm hơn.
Người giác ngộ thì khác, họ muốn ít và luôn biết đủ, sự khao khát trong tâm không còn nữa, họ hiểu rõ cái thăng hoa kia là dây trói buộc, đầu tiên là mình làm để thăng hoa, sau đó thăng hoa sai khiến mình làm. Và mình là nô lệ cho các giác quan và các khao khát của mình.
Em cũng từng trải qua những cảm giác thăng hoa ấy, nick đào hoa đảo chủ này một phần nói lên điều ấy, ngày xưa khi chưa vợ con, thì cái em thăng hoa nhất là phụ nữ, có 1 cô thì muốn có cô thứ hai, có cô thứ hai thì muốn có cô thứ 3, chẳng bao giờ biết đủ, chẳng bao giờ thỏa mãn cả. Sau em phải dứt bỏ vì hiểu rằng, đó không phải là hạnh phúc thực sự. Đó là sự thỏa mãn của các giác quan.
Bác cứ trải nghiệm hai trạng thái, thăng hoa và an tịnh(dù là ngắn ngủi). Tự lúc đó bác sẽ thấy cái nào bền lâu và không cần điều kiện để xây đắp hơn ạ. Còn em thì cũng thích thăng hoa chứ. Nên em vẫn chưa giác ngộ đây này
Lại bàn về cảm giác thỏa mãn, thỏa mãn cái này lại thèm cái khác, đồng ý. Nhưng mình lại nghĩ đó mới là điều tốt trong khoa học và nghệ thuật. Khoa học cho đến nay vẫn còn nhiều điều chưa biết và dường như vô hạn, sáng tạo cũng thế. Đạt được một thành tựu làm tiền đề để khát khao điều mới mẻ hơn là động lực để không ngừng sáng tạo. Dĩ nhiên, ai bảo khi chưa đạt thành tựu thì không hạnh phúc? Bản thân quá trình tìm tòi, hoặc sáng tác, đã là hạnh phúc, thành tựu hoặc tác phẩm chỉ là thăng hoa của hạnh phúc ấy. VD về hội họa chẳng hạn, có lẽ cảm giác hạnh phúc nhất khi một người chìm đắm vào việc vẽ tranh. Nhìn mặt nào đấy, việc vẽ tranh, hoặc nghiên cứu, cũng có nét tương đồng như trạng thái thiền trong Phật giáo.
Về ý có điều kiện hay không. Như mình nói ở trước, đam mê, xả thân, luôn có giá của nó, có nghĩa là không thể không điều kiện, thậm chí hy sinh nữa. Còn về sự bền lâu, đương nhiên đam mê không bền lâu được như an tịnh, bởi nó cần năng lượng. Thế nhưng, không có nghĩa đam mê mà không an tịnh được. Chỉ có đam mê quá mức, chẳng hạn bỏ ăn bỏ ngủ, thì mới làm người ta không an tịnh. Và ngay cả trong trường hợp ấy, mình vẫn cho rằng đời người nên trải qua.
Người ta làm mọi cách để giải trí, để thỏa mãn, và người ta hỏi các ông tu sĩ Phật Giáo kia đóng góp được gì cho nhân loại, chúng tôi ở đây đang bào chế thuốc, đang chăn nuôi, đang trồng trọt, đang chế tạo máy bay, phương tiện đi lại, còn các ông, các ông đang làm gì đóng góp cho xã hội.
Các ông ngồi trầm tư mặc tưởng, sống không tiếp xúc với người đời, chẳng phát minh ra cái gì, không tạo ra của cải, các ông bảo buông xả đi, trong khi chúng tôi còn vợ con, còn tài sản, còn gia đình, còn chức tước, còn địa vị,
Có những thứ đo đếm được bằng vật chất, bằng tỷ đô, bằng cái thấy được, sờ được, nắm được, còn vấn đề tâm linh, con người, cá nhân, họ không thể đo được.
Một con người có nội tâm bình an, ít tham, ít sân, nếu người ấy làm quan, vị ấy có giúp gì được cho xã hội không?
Một con người có nội tâm bình an, nếu người ấy làm công an, quan tòa, vị ấy có giúp gì cho xã hội không?
Một con người có nội tâm bình an, nếu người ấy làm diễn viên, công chức, họa sỹ, cầu thủ bóng đá, người ấy có giúp gì cho xã hội không?
Một người chồng, người cha ít sân, hiền từ, không ngoại tình, có dạy dỗ được vợ con không?
Đam mê thúc đẩy phát triển xã hội bằng cái ta nhìn thấy được, an tĩnh âm thầm giúp, ta rất khó thấy, do vậy, để thấy được sự đóng góp cho xã hội. Ta phải nhìn nó bằng con mắt âm thầm, an tịnh. Ta không thể lấy thước đo của sự phát triển thông thường như tiền bạc, danh vọng, sản phẩm để đo đếm. Cái đóng góp bằng tâm thì chỉ cảm nhận được bằng tâm.
Đó là sự đóng góp về con người, nói theo công ty thì là sự đóng góp về NHÂN SỰ!
Tương tự như vậy, mọi thứ đều vô thường, cái chết cũng là điều tất yếu, vậy một người chọn không sống tiếp, mà tự sát để chấm dứt mọi khổ thì hành động đúng sai như thế nào?
Thế nhưng một con sư tử sinh ra trong chuồng thú, không phải lo săn bắt, liệu có sướng hơn một con sư tử hoang dã. Một người ở Bắc Triều, sinh ra và lớn lên vẫn nghĩ dòng họ của Kim Jong Un là thần thánh, liệu có đau khổ hơn một người ở Bắc Âu, được làm mọi thứ mình muốn, đi mọi nơi mình muốn, và nói ra mọi điều mình suy nghĩ.
Cái sự sướng khổ, phải chăng chỉ là trạng thái tâm lý. Nói ai hạnh phúc hơn ai có lẽ không thể khách quan được vì bạn luôn phải áp đặt chuẩn hạnh phúc của mình vào đó. Thế nhưng, với mình. con sư tử nên là con sư tử tự do dù nó phải vất vả mới kiếm được miếng ăn. Con người nên là con người không ngừng sáng tạo, cho dù họ phải trăn trở để mất đi tâm an tịnh.
Nói chung lại, không phải mình phủ nhận vai trò và những giá trị của Phật giáo. Nhận ra ngọn nguồn của sự khổ sở, nắm được bản chất vô thường của vạn vật, sẽ giúp người ta thay đổi nhận thức theo hướng tích cực, sống đỡ ích kỷ hơn, có thể điều chỉnh được kỳ vọng, tham vọng của mình...
Thế nhưng mình không cho là mọi giáo lý Phật giáo là chân lý hoàn toàn để có thể áp dụng bừa bãi. Phật cũng là người, ngộ ra nhiều chân lý qua quá trình tu tập, nhưng nhiều giá trị xã hội và tri thức thời đó khác với thời đại ngày nay. Và cũng như mọi hệ thống triết học cổ đại, thì đều có những hạn chế. Tìm hiểu Đạo Phật cùng với những hạn chế đó, có lẽ mới đúng với lời Phật dạy trong kinh Kalama?
Nhưng khi bác buồn, thì nỗi buồn ấy không thể gọi đó là nỗi buồn của Phật Giáo, hay nỗi buồn Thiên Chúa Giáo, hay nỗi buồn của Hồi Giáo. Nỗi buồn đó là nỗi buồn của con người, không phân biệt màu da, tôn giáo, vị trí địa lý, giai cấp, địa vị. Nỗi buồn ấy là nỗi buồn chung (lý do buồn thì khác nhau) nhưng tâm trạng buồn thì giống nhau. Ai từng buồn bã, tuyệt vọng, đau khổ sẽ thấy, nước mắt, nỗi buồn dù hoàn cảnh sống khác nhau, lý do khác nhau nhưng tâm trạng buồn thì giống hệt nhau.
Cũng vậy, Phật Giáo là khoa học về tâm, về khổ, Phật Giáo không áp đặt quy chuẩn hạnh phúc là gì và bắt mọi người chui vào một khuôn mẫu, hay cố gắng đạt được khuôn mẫu ấy. Mà là tìm nguyên nhân của khổ, từ bỏ nó, là một nhà khoa học nghiên cứu về tâm, nhưng khác các nhà tâm lý hay các nhà thần kinh học. Sau khi tìm ra nguyên nhân, thì giai đoạn quan trọng nhất là giai đoạn từ bỏ. Và làm thế nào để từ bỏ một cách đúng đắn.
Phật giáo không đi nghiên cứu Hạnh Phúc là gì, mà ngược lại, đi tìm nguyên nhân của đau khổ, và từ bỏ các nguyên nhân gây ra đau khổ. Rất đồng ý với bác nói ai sướng hơn ai, ai hạnh phúc hơn ai rất khó nói. Do quan niệm của mỗi người. Nhưng khi bác từ bỏ các nhân bất thiện nhiều hơn, thì bác càng bớt khổ hơn, càng bớt khổ, bác càng hạnh phúc hơn, và hạnh phúc hơn so với chính bác(khi làm việc bất thiện) chứ không phải so với người khác. Phật Giáo không so sánh mình với người khác, mà so sánh niềm hạnh phúc của mình với chính mình. Khi mình không làm việc bất thiện thì mình hạnh phúc hơn so với khi mình làm việc bất thiện.
Chỉ có niềm hạnh phúc của mình so với chính mình mới là cái đáng để mình quan tâm và theo đuổi, không phải so với niềm hạnh phúc của người khác. Theo quan điểm người khác. Không có mẫu số chung cho các trường hợp riêng.
Nếu một cá nhân lựa chọn sống với đam mê của mình họ dù thành công hay không thì họ cũng đã là một phần của vòng xoắn ốc tiến lên gắn với sự phát triển của loài người, còn nếu họ tìm đến Phật giáo thì họ trở thành vòng tròn nhỏ ở bên đường xoắn ốc đó, tách biệt với nó, thậm chí họ còn có thể quan sát và hiểu được vòng xoắn ốc nhưng họ không tham gia vào nó vì đối với họ việc đi lên hay đi xuống của vòng xoắn đó không phải là thứ họ quan tâm và truy cầu.
Đúng vậy, họ đi con đường xuất ly khỏi thế gian và hoàn toàn khác với con đường thế gian, con đường của họ là con đường phát triển cá nhân, và nếu có đóng góp gì cho xã hội, thì đó là sự đóng góp thêm một người tốt hơn cho xã hội. Còn người tốt hơn ấy có thể làm gì hay tham gia gì trong xã hội thì tùy theo năng lực của họ và nguyện vọng của họ. Có thêm một người tốt hơn thì xã hội bớt đi những mối lo về các xung đột hơn, họ là một tế bào, thì tế bào ấy mạnh khỏe hơn thì cơ thể ít bệnh tật hơn.
Vâng kiến thức em còn hạn chế rất nhiều nên có những cái em chưa giải thích hết được. Bác thông cảm nếu có gì em chưa giải đáp được cho bác em xin hẹn lần khác nhé
Tuy thế mình không đánh giá Phật giáo ở mức cao đến bao trùm mọi thứ, có thể thay đổi nhưng không thèm quan tâm thay đổi đâu. Thực tế Phật đã không truyền đạo cho đệ tử nếu ông không muốn thế giới tốt đẹp hơn.
Em nghĩ nên xem lại khái niệm "tiến bộ khoa học, văn minh", Em nghĩ khoa học sẽ đi về hướng phát hiện ra nhiều điều mà loài người đã biết từ rất lâu nhưng đã bị chính cái biết đó hủy hoại, nên "khoa học, văn minh" có lẽ là một vòng tròn, nên không thể nói điểm nào là "tiến bộ" hơn điểm nào.
- Quan niệm thường kiến: Cho rằng có một linh hồn luân chuyển hết từ đời này đến đời khác, hết kiếp này sang kiếp khác
- Quan niệm đoạn kiến: Cho rằng chết là hết, không có đời này đời sau, không có linh hồn.
Cả hai quan niệm trên đều là cực đoan, quan điểm đầu tiên cho rằng có cái gì đó thường tồn, vĩnh hằng, còn Đức Phật chỉ ra vạn vật vô thường, mọi thứ luôn mới, cái sau kế thừa cái trước nhưng không phải cái trước.
Quan điểm thứ hai cho rằng không có đời này đời sau cũng là cực đoan, Đức Phật chỉ ra rằng có đời này đời sau nhưng hai đời liên kết với nhau bằng quan hệ nhân duyên, nhân này + duyên này dẫn đến kết quả kia. Hai cái tuy là mới khác nhau nhưng có liên hệ với nhau.
Quan niệm cho rằng chết là hết, là quan niệm đoạn kiến, Đức Phật chỉ ra rằng có đời này đời sau, chỉ khác cái là cái người ở đời sau ấy kế thừa các NHÂN của người đời trước, hai người khác nhau và có liên quan đến nhau qua mối quan hệ nhân duyên, và người đời sau ấy thì thọ nhận cái QUẢ của người đời trước. Ví dụ QUẢ của việc sát sinh là sinh làm người khiếm khuyết các giác quan: ví dụ như người khuyết tật. Đó là quy luật về nhân duyên.
Như vậy có công bằng không? Mặc dù mình không là họ, nhưng mình thừa hưởng thành quả từ họ. Mình là cái mới, nhưng nó kế thừa từ cái cũ, chứ không phải là cái cũ. Việc mình nhận thức được mình có tồn tại đời trước hay không không liên quan đến việc mình có nhận quả hay không. Nhân quả là quy luật vũ trụ, nó không liên quan đến việc mình có biết hay không biết có nó. Mình thích hay không thích thì nó vẫn đến. Nằm ngoài nhận thức và ý chí của mình. Do vậy Phật mới dạy cố gắng tránh xa các việc bất thiện là vì vậy. Để đến lúc thọ nhận thì mình đỡ băn khoăn sao tôt lại đáng bị vậy, nếu tôi bị vậy thì chắc chắn tôi đã làm một việc gì đó xấu. Không biết là bao giờ. Nhưng chắc chắn là có.
Nói đơn giản hơn. Bác đang yêu một cô gái --> Do gặp cô ấy trong thang máy --> Do hôm đó Sếp bảo bác ra ngoài đi gặp khách hàng --> Do trước đó ông khách hàng gọi điện cho sếp cần tư vấn ---> Do trước đó sếp bác quen ông khách hàng ở hội thảo. Cuối cùng, truy ngược nữa thì nó ra rất nhiều cái nhân dẫn đến việc bác yêu cô gái kia. Tóm lại cái nhân gần nhất thì do gặp cô ấy trong thang máy. Còn cái nhân xa tít thì là do sếp bác quen ông khách hàng ở hội thảo. Nghe thì chẳng liên quan gì đến nhau. Ấy vậy mà nó làm cho bác gặp và yêu cô gái.
Nhân quả đời này đời sau cũng vậy, truy ngược trong 1 tuần thôi thì cái nhân quả ấy đã rất là rắc rối rồi, huống chi vài năm, vài chục năm, vài trăm năm. Nên nó rất là khiên cưỡng. Khó hiểu.
- Theo tôi thì xã hội càng văn minh thì con người càng có nhiều điều kiện tiếp thu tri thức, mà tri thức là một cái gốc của việc thiện - đó là phát triển về giá trị tinh thần. Việc phát triển về vật chất thì bác nói trên rồi, còn hệ quả của nó là chiến tranh, xung đột, làm xa cách... rõ ràng là do cái tham sân si của những kẻ cơ hội đã lợi dụng nó, và do những tầng lớp người dân chưa hiểu hoặc hiểu sai giá trị của sự phát triển kia mà ra. Thực tế thì dù ở thời mạt pháp nhưng tôi vẫn thấy có những người lại biết quay lại phát triển những giá trị tinh thần, như nhiều người đã comments trong đây chẳng hạn. Như vậy phải chăng quy luật của sự tiến hóa là cái tốt và cái đối lập với nó vẫn phát triển cùng nhau - chứ không phải có tỉ lệ nghịch; cũng như trong đổ nát hoang tàn vẫn luôn có những mầm sống mạnh mẽ nhất đang vươn lên!?
Do vậy nên em hiểu vì sao người ta cho rằng như thế.
Bạn không cần tìm đâu xa xôi , phật ở ngay trong bạn ,ngồi xuống quán chiếu thì trí tuệ sẽ hiện hữu .
Do vậy mình không đi sâu vào các hiện tượng tâm linh ấy bạn nhé.
vậy theo bác thì cụm từ mang tầm bao quát hơn?
Bác nghĩ gì về chữ TĨNH trong đạo Phật?
Ở góc độ triết lý Phật Giáo, bác quan niệm thế nào về cơ thể và linh hồn của mình?
1) Cụm từ Từ Bi Hỷ Xả là bao quát hơn, đó chính là Tứ Vô Lượng Tâm trong Đạo Phật, có tâm từ không hại mình, hại người, có tâm bi là tâm thương xót người khác, có tâm hoan hỷ khi làm việc thiện và thấy người khác làm việc thiện và có tâm xả khi không chất chứa trong lòng các ưu phiền (Em giải thích một cách dân gian).
2) Trong Đạo Phật chữ Tĩnh chính là chữ Định, là trạng thái tâm khi tâm an trú trên một đề mục hành Thiền nào đó, ví dụ bác ngồi xuống, quan sát và dõi theo hơi thở ra vào xúc chạm nơi lỗ mũi trái hay phải đều đươc, cứ dõi theo hơi thở ra vào ấy liên tục, thở vào biết thở vào, thở ra biết thở ra, thở dài biết thở dài, thở ngắn biết thở ngắn, tâm gắn trên đề mục ấy thì tâm được an ổn, tâm có tĩnh lặng, gọi là Tĩnh hay Định. Tĩnh là không chuyển động.
Tĩnh ở trạng thái trí tuệ cao hơn là luôn quan sát bản thân mình, khi tham, biết mình có tham, không bị tâm tham cuốn đi, khi sân biết mình có sân, không bị tâm sân cuốn đi, và từ bỏ tâm tham và sân ấy, trong Đạo Phật gọi đó là Chánh Niệm, tâm không bị các bất thiện pháp kéo đi mà luôn an ổn trước các bất thiện ấy. Gọi là tĩnh.
3) Đức Phật quan niệm về cơ thể của con người do 32 thể trược tạm gọi là bộ phận: như tóc, răng, da, máu, mủ, ruột, gan, nước, xương, gân, thịt........ 32 bộ phận ấy được cấu tạo từ 4 nguyên tố chính là Tứ Đại: Đất, Nước, Lửa, Gió. Ví dụ cái gì cứng và mềm là Đất, cái gì tuôn chảy và kết dính thì là Nước, cái gì nóng và lạnh thì là Lửa.
Các 4 nguyên tố chính ấy được tạo nên bởi các hạt Kalapas, là hạt nhỏ nhất không phân chia được, mà Vật Lý ngày nay mới tìm ra một hạt gọi là hạt Gig thì phải. Nhưng hạt Kalapas này các thiền sư khi giác ngộ thì khám phá ra nó là các hạt cực nhỏ sinh và diệt liên tục trong các đơn vị thời gian nhỏ nhất. Khoa học vẫn đang đi tìm hạt này còn các Thiền Sư khi giác ngộ thì thấy nó trực tiếp.
Ví dụ trong 1/tỷ giây hạt này sinh và diệt liên tục nên Đạo Phật gọi đó là vô thường. Cơ thể con người luôn mới.
Linh Hồn cũng vậy, nó được tạo bởi các tiến trình tâm nhanh gấp 17 lần hạt cơ bản kia. Trong Vi Diệu Pháp Phật dạy tâm sinh và diệt nhanh gấp 17 lần hạt sắc tố kia. Linh Hồn được tạo ra bởi ảo tưởng có một cái gì đó trường tồn và vĩnh cửu. Thực ra nó không tồn tại và là sản phẩm của tưởng tượng của tâm trí.
giống như chiếc áo sử dụng hoài thì sẽ bị cũ vá rách, cần phải bỏ đi và mặc một chiếc áo mới vào
Em thấy hơi mâu thuẫn ở chỗ, họ Nhạc diệt dục này để thõa dục khác sao bác cho đó là tìm đường giác ngộ?
Xem mấy comment của bác thấy em giống bác ở chỗ, muốn tâm an tịnh nhưng vẫn khoái phong lưu tiêu sái, mình vẫn còn cái tham rất bự là tham chơi, phải ko bác
1) Sinh vật có mạng sống
2) Biết sinh vật có mạng sống
3) Có hành động giết, tước đoạt sinh mạng ấy
4) Sinh vật ấy chết vì hành động ấy.
Khi 4 chi này hình thành, thì tội sát sinh được cấu thành bạn ạ. Khi thiếu 1 chi nào đó thì không gọi là sát sinh mà gọi là hoen ố giới sát sinh.
Cọng cỏ không phải là sinh vật có mạng sống, do vậy thiếu chi đầu tiên nên không gọi là sát sinh. Nhưng trong Giới Luật Đức Phật cũng cấm các vị Sư nhổ cỏ và chặt cây. Vì nó liên quan đến lòng Từ.
Mạng sống ở đây bao gồm cả hai thứ là tinh thần và vật chất, tinh thần ở đây là có sự nhận thức về sự tồn tại của mình và của vạn vật, nó bao gồm cả sinh lý, tâm lý, và vật lý, nếu khoa học chứng minh được cái cây nó cũng có sự nhận thức về sự tồn tại của mình, nó có đầy đủ các phản ứng sinh lý, tâm lý và vật lý, Thì cái cây ấy có mạng sống. Nhất là vấn đề tâm lý.
Em đọc Giới luật thì thấy Phật cấm tu sĩ nhổ cỏ, chặt cây, chưa thấy nói rõ vì sao, chỉ thấy nói là nên có lòng Từ với tất cả vạn vật, dù là sỏi đá, cũng có thể là có mạng sống thật mà em chưa biết. Nhưng quan trọng là Phật cấm nhổ cỏ chặt cây thì chắc có lý do của nó. Cũng có thể là có mạng sống nhưng không thấy nói đến. Hoặc có nói đến mà em chưa đọc. Em chỉ thấy nói đến người, trời, ngạ quỷ, súc sinh là những sinh vật có mạng sống. Còn cây cỏ thì em chưa thấy nói rõ hơn.
Em rất tin vào nhân quả nhưng lại không tin vào việc tu hành tich lũy qua nhiều kiếp.
Thuở xưa có hai quan niệm:
- Quan niệm thường kiến: Cho rằng có một linh hồn luân chuyển hết từ đời này đến đời khác, hết kiếp này sang kiếp khác
- Quan niệm đoạn kiến: Cho rằng chết là hết, không có đời này đời sau, không có linh hồn.
Cả hai quan niệm trên đều là cực đoan, quan điểm đầu tiên cho rằng có cái gì đó thường tồn, vĩnh hằng, còn Đức Phật chỉ ra vạn vật vô thường, mọi thứ luôn mới, cái sau kế thừa cái trước nhưng không phải cái trước.
Quan điểm thứ hai cho rằng không có đời này đời sau cũng là cực đoan, Đức Phật chỉ ra rằng có đời này đời sau nhưng hai đời liên kết với nhau bằng quan hệ nhân duyên, nhân này + duyên này dẫn đến kết quả kia. Hai cái tuy là mới khác nhau nhưng có liên hệ với nhau.
Tiêu chí để đánh giá xếp loại sau khi chết ta sẽ về đâu bao gồm
- Những việc thiện ta đã làm và những việc bất thiện ta đã không làm
- Những việc bất thiện ta đã chót làm
Hai nhóm này kết hợp lại và phán xét ta, không có ai ngoài hai nhóm này phán xét tai cả!
- Những việc thiện ta đã làm và những việc bất thiện ta đã không làm
- Những việc bất thiện ta đã chót làm
Chính hai cái này tạo ra số phận chúng ta, không ai tạo ra số phận của chúng ta cả.
Trong Đạo Phật cái này gọi là Nghiệp(Karma), do các suy nghĩ, hành động, lời nói tích lũy, diễn biến theo các mối quan hệ nhân quả.
Không có cái gì tự nhiên sinh ra, khi chúng ta gặp may mắn, điều tốt đẹp(kể cả trúng xổ số đi nữa) thì cũng là do một hành động thiện nghiệp nào đó ở gần hay ở xa tác động đến. Mà ta chưa biết được. Và khi chúng ta gặp điều gì đó không tốt, thì đó cũng là một quả của bất thiện nghiệp nào đó trong quá khứ gần hay xa chúng ta đã làm. Có điều, chúng ta không biết được cái nhân gì nó gây ra cái quả đó. Không biết không có nghĩa là nó không tồn tại.
Quan điểm của em là đường nào cũng được miễn sao đi đến nơi về đến chốn, nhưng bắt đầu từ cái gốc gác cơ bản thì đỡ bị u mê lạc đường hơn
Các mem link hay còn chờ gì mà không dành thời gian nghiên cứu về Đạo Phật nhỉ, rồi sau 1 hay 2 năm nữa, trí tuệ của các bạn cũng sẽ như của bạn @daohoadaochu bây giờ thôi. Đạt được thành tựu như thế, các bạn có vui không?
Mình nên luyện tập tu hành thế nào, đọc cuốn sách nào, để loại bỏ những cái xấu đó, để tâm nhẹ hơn?
Bạn nên bắt đầu bằng các Giới cơ bản như: Không sát sinh, không uống rượu, không nói dối, không trộm cắp, không tà dâm. 5 Giới cơ bản ấy giúp mình sống bình an hơn so với chính mình. Trong giao tiếp tránh xa bạn xấu, trong ăn uống nghỉ ngơi điều độ, khi ăn tập trung ăn và không làm việc khác. Ngủ cũng vậy. Điều chỉnh lại lối sống của mình hàng ngày cho đơn giản, điều độ. Sách nếu có duyên thì đọc, không có thì cũng không sao. Quan trọng là lối sống của mình hàng ngày bạn nhé. Chúc bạn luôn an vui.
Lánh xa kẻ ngu ác
Thân cận bậc trí hiền
Đảnh lễ người đáng lễ
Là phước lành cao thượng
Kinh Pháp Cú, Kinh Hạnh Phúc đó bác.
Cứ bo bo tu cho mình chính là đi ngược với tinh thần vô ngã của Đạo Phật, hãy quên chính mình đi, bỏ cái suy nghĩ "giúp người không khéo lại chẳng có ích còn hại mình", cái tôi có đâu mà sợ nó bị hại, hãy mượn cái thân ngũ uẩn này làm cái gì thấy cần phải làm. Thế thôi.
Như bạn đó, cũng mới nghiên cứu Đạo Phật được 10 năm thôi, tham, sân, si vẫn còn. Mà bạn vẫn mạnh dạn làm cái AMA này rõ ràng đã giúp được cho rất nhiều bạn trẻ. Có ích lắm chứ bạn. Cái AMA này chính là bố thí pháp, phước báu biết nhường nào.
Mọi người đều đi trên con đường đến với Giác ngộ, dù mình chưa đến đích nhưng mình đi trước người ta một đoạn, có nên quay lại động viên người ta vài câu để người ta đi nhanh được như mình không? Hay là ích kỷ đi một mình cho nhanh đến đích.
Bạn thử nghiệm lại xem cảm hứng để bạn làm cái AMA này là do đâu, có phải vì những câu hỏi, trao đổi trong thớt "Tại sao phụ nữ nên lấy ck .." không, không phải tự nhiện mình viết ra bài đó rồi tung lên face, tung lên linkhay. Bạn thử nghiệm lại sao thớt AMA này lại được nhiều bạn trẻ linkhay quan tâm đến vậy, và sao dạo nạy giới trẻ trong linkhay lại quan tâm đến Đạo Phật đến vậy. Cái Quả nào cũng có cái Nhân bạn ạ, cứ mải miết gieo Nhân, đủ Duyên, ắt có Quả.
Cảm ơn bác động viên nhé.
Khi nghiên cứu đến độ nào đó, tự sẽ có câu trả lời, chính là câu trả lời tôi dành cho bạn. Giờ có trả lời cũng không giúp được gì cho bạn cả, vô ích.
đây bác ơi. 1 thì có vẻ liên quan đến 2 theo cách bác nói nên em nghiệm dc tẹo . 3 hi vọng thế
Điều này là bình thường, con người hoạt động như sau: Khi có cảm giác gì dễ chịu thì nắm giữ, khi có cảm giác gì khó chịu thì xua đuổi, phản ứng, dù là con người Phật Giáo, hay Thiên Chúa Giáo, hay Hồi Giáo hay các tôn giáo khác, là luôn nắm giữ cái gì dễ chịu và xua đuổi cái gì khó chịu. Cả ở bản thân lẫn người khác.
Do vậy, những người theo Phật Pháp mà chưa hành xử đúng thì cũng là lẽ bình thường, vì quy luật của tự nhiên không phân biệt màu da tôn giáo, hễ ai là người thì cư xử theo nguyên lý đó. Cứ có tiếp xúc của các giác qua(Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) với các đối tượng của nó (sắc, âm thanh, mùi hương, vị, xúc chạm, suy nghĩ), khi có sự tiếp xúc này thì có cảm giác, khi cảm giác dễ chịu thì tham, khó chịu thì sân.
Mình hoàn toàn thông cảm cho bất kỳ ai, dù người đó là tôn giáo nào. Vì họ là con người và chịu sự chi phối của quy luật thiên nhiên(Pháp)
Do vậy, cách thực hành là hạn chế tiếp xúc và thay đổi lối sống cho điều độ lành mạnh, giữ Giới và tìm hiểu các tâm bất thiện và từ bỏ các nhân gây ra bất thiện. Tự mình có thể thực hành được cộng thêm sự gần gũi, hỏi han các bậc chân tu bạn ạ.
Lần này kẻ đó lại được chính người đó cứu mạng 1 lần nữa thậm chí ngăn cản những người khác giết hắn ngay cả sau khi hắn giết rất nhiều người khác.
Bác có thể cho em kiến giải về việc này được không? Tha cho hắn 1 mạng rồi 2 mạng liệu là "đúng" hay "sai"? Vậy còn công bằng của những người bị hắn giết? Đâu là thiện, đâu là bất thiện?
Thực ra , mình muốn đứng ngoài những thứ như thế . Như con kiến vậy , thấy nó ăn đồ ăn của mình không muốn giết , nhưng thấy nó chết cũng không muốn cứu ( đấy là suy nghĩ thật , nhưng mình thường không làm theo mà vẫn vớt lên , nên mới sinh ra chuyện làm trái với điều mình nghĩ thì sẽ bị băn khoăn ) Không đành nhìn nó chết , nhưng thực tâm trong lòng lại cho rằng , nên để nó tự đối đầu với số phận của nó . Cứu 1 con kiến , còn những con khác thì biết làm sao .
Phật dạy lánh xa kẻ ngu ác
Thân cận bậc trí hiền
Là vì vậy, để tránh không phải tha hay không tha, nếu phải lựa chọn thì lựa chọn tha(việc mình mình làm), nhưng tốt nhất là tránh để không phải lựa chọn như vậy. Trong Đạo Phật gọi là Ly. chỉ có cách ly ra thì mới đỡ phiền não. Còn tiếp xúc, còn phải lựa chọn, và khi buộc phải chọn thì mình nên chọn điều thiện(tha) bác ạ.
@_shine_ Đúng nhưng nếu với tâm thiện muốn cứu nó, thì rõ ràng mình sẽ bất an nếu không cứu nó. Trong tình huống đó nên cứu được càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên mình cho rằng cuộc sống thì rõ ràng không sòng phẳng, có những thứ đúng sai không phải nhìn là thấy, không nhìn thấy không phải là không có, nhiều khi chỉ là mình lảng tránh nó để cảm thấy bớt ưu tư phiền não. Đời là bể khổ.
Xin hỏi thêm là hoa Ưu Đàm đã không xuất hiện hàng nghìn năm, nay xuất hiện theo bác là có duyên cớ gì không hay người đời thi vị
Hoa Ưu Đàm em nghĩ là người đời thi vị thôi ạ!
Cái 2500 năm m đọc sách vở nào cũng quên rồi, hơn nữa bằng kiến thức bản thân m cũng thấy Phật pháp đã biến dạng qua văn hóa và kiến thức của con người rất nhiều
Con người tạo ra từ 4 nhân tố do đức Phật chịu ảnh hưởng của đạo Bà La Môn rất hưng thịnh bấy giờ, có nhiều tài liệu dẫn chứng, m sẽ gửi khi mạng mẽo tốt hơn
Rời bỏ để tu tập ban đầu là tham, nhưng trong quá trình sửa đổi thì từ bỏ cả cái tham ấy để trở thành thực sự vô tham.
Sắc giới có phải là 1 trong các giới cần phải loại bỏ không?
Nếu đúng thì Phật định nghĩa Sắc giới là gì?
Đức Phật khi từ bỏ gia đình để đi tu, và khi Ngài làm xong việc của mình, Ngài quay lại gia đình giúp cho Cha, Mẹ, Vợ, Con của Ngài giác ngộ hoàn toàn. Đó chẳng phải là việc đáng làm hay sao?
Sắc giới dành cho tu sĩ là: Bất kể người nữ nào cũng không đụng chạm, không quan hệ, hạn chế tiếp xúc, nói chuyện, hạn chế nhìn. Tùy mỗi người mà áp dụng Sắc Giới khác nhau bác ạ.
Tuy nhiên việc tu sĩ không phạm sắc giới là do Phật dạy hay là do tu sĩ vì muốn tránh xa dục vọng mà tự ý làm vậy? Bởi vì nếu Phật dạy tránh xa Sắc giới thì em hiểu là nó sẽ tương đương với việc không thể sinh con, đẻ cái. Việc này không phải là đang trái với quy luật tự nhiên?
- Nếu đam mê sắc giới, con người để nó điều khiển, chi phối, không giải thoát được --> Đây là quy luật tự nhiên
- Nếu không đam mê sắc giới, con người dần thoát ra khỏi dục vọng, không bị dục vọng chi phối--> Và đây cũng là quy luật tự nhiên.
Cả hai đều là quy luật tự nhiên, không hề mâu thuẫn nhau bạn ạ. Nó là hai nhánh đi khác nhau. Và tùy theo mục đích mà bạn chọn đường đi nào.
Trên đời này làm gì có đường, người ta đi nhiều thì thành đường(Lỗ Tấn). Cũng như vậy, việc duy trì nòi giống là thói quen hàng tỷ năm nay, có ai đặt câu hỏi ngược lại? Vậy nếu không duy trì nòi giống có phải là quy luật tự nhiên không?
Chẳng qua việc duy trì nòi giống là số đông, nên ta coi đó là quy luật tự nhiên. Cũng như giới tính, đa phần là Nam và Nữ. Khi có một giới tính thứ 3 là đồng giới, người ta không coi đó là quy luật tự nhiên, và ban đầu người ta kỳ thị. Mặc dù đó là số ít. Và người ta lại càng không biết đến những người dị tính, lưỡng tính, hay vô tính. Mặc dù rất ít. Họ cũng là quy luật tự nhiên.
Trong xã hội tự nhiên, đa phần ai cũng lấy vợ lấy chồng, nhưng cũng có người chọn con đường độc thân, không lấy chồng lấy vợ, mặc dù họ là số ít. Nhưng họ cũng là tự nhiên, họ không mâu thuẫn với các thói quen tự nhiên của loài người.
Cũng như vậy, với các vị tu sĩ Phật Giáo, có những người chưa lập gia đình đã đi tu, họ có đi ngược lại quy luật tự nhiên không? Không, họ chính là quy luật tự nhiên, họ đi con đường khác. Chẳng qua họ khác số đông theo thói quen là duy trì nòi giống. Nếu chúng ta chấp nhận việc duy trì nòi giống là quy luật tự nhiên? Tại sao ta không chấp nhận việc không duy trì nòi giống cũng là quy luật tự nhiên? Hai thói quen này không hề mâu thuẫn, chỉ khác nhau về số lượng ít nhiều.
Còn đối với việc duy trì nòi giống thì với kiến giải của bác em không đồng tình, muôn loài đều có các hình thái duy trì nòi giống khác nhau từ các tế báo, động thực vật đến con người nên theo em nó là quy luật tự nhiên. Phá vỡ quy luật này chỉ dẫn đến diệt vong.
Em mới chỉ tự học, tự đọc, về pháp môn Thiền Anabana. Hiện tại có nhiều khúc mắc, mà chưa tìm được bậc chân sư để chỉ bảo:
+Theo sách và các hướng dẫn của Thầy Thích Nhất hạnh gọi là Thiền Quán Niệm Hơi Thở.
+ Sách "Thiền cơ bản" của Trí Khải đại sư (thầy Thích Thanh Từ dịch) phần Tọa thiền Tam muội cũng có nói đến Anabana.
+ Sách " Thanh Tịnh Đạo" (Purification path) của ngài Phật Âm, cũng có chương diễn giải rất cặn kẽ về pháp môn này.
Nhưng khi thực hành thì thấy 3 hướng này có điểm giống, có điểm lại khác nhau về cách thở và quán. Em muốn hỏi bác giải thích thắc mắc về vấn đề này, hoặc nếu có duyên bác có thể giới thiệu cho em bậc chân sư về môn này. Em sẽ tìm đến tận nay. Em ở Hà Nội.
Chân thành cảm ơn bác.
Bác có thể đọc và thực hành, ở bên Miến có trường thiền Pa-auk cách thủ đổ Yangoon 8 tiếng đi xe ô tô. Bác có thể tìm đến để học vì ở đó nhiều người đạt được các tầng thiền này rồi.
Phật giáo chính là khoa học, tu tập theo con đường của Phật giáo là rất đúng đắn nhưng mà em thấy chỉ nên tu có chừng mực, giảm bớt tham sân si, ham muốn đến một mức nhất định là được chứ không nên tu đến niết bàn là loại bỏ tất cả. Vì phải có tham lam, hoài bão, thù hận đau khổ mới đúng bản chất con người.
Ps1: em thấy bộ phim Inside out của Pixar là một bộ phim rất ý nghĩa, tất cả các mảnh ghép cảm xúc: Joy, Sadness, Fear, Angry, Disgust tạo nên một con người hoàn hảo, không được phủ nhận bất kỳ một cảm xúc nào.
Ps2: Bhutan là một quốc gia theo Phật giáo, được coi là quốc gia hạnh phúc nhất thế giới, con người sống đơn giản, ít sử dụng công nghệ. Tuy nhiên nếu được chọn nơi để sinh sống thì e sẽ chọn Đan Mạch, Nauy, Thụy Điển chứ không chọn Bhutan (khi về già có thể sẽ suy nghĩ lại :v)
Nếu Phật Pháp trở thành tôn giáo toàn cầu trên toàn thế giới chỉ cần mọi người đều thực hành đúng theo Ngũ Giới cơ bản của người Phật tử tại gia thông thường gồm:
1: Không sát sinh ( nếu ai cũng không sát sinh thì sẽ chẳng xảy ra tranh chấp, chiến tranh)
2: Không trộm cắp ( nếu ai cũng không trộm cắp,cướp giật thì cuộc sống rất an tâm, dễ chịu người người nhà nhà đều k phải đề phòng điều chi cả)
3: Không tà dâm (Không quan hệ bất chính ngoài vợ/chồng mình)
4: Không nói dối (tức là nói lời thành ngữ, lời chân thật.)
5: Không uống rượu,bia ( có thể uống một chút miễn là không được say, nếu say dễ dẫn đến phạm 4 giới trên)
Chỉ cần mọi người đều đạt được những điều như trên thì ta đã thấy có một Đất nước hay một Thế giới luôn luôn hòa bình an ổn rồi không lo đến chiến tranh họa hại. Còn việc thiên tai, hỏa hoạn từ thiên nhiên đến theo cái nhìn cả Phật Giáo đều là nhân của con gieo lên trước đây đủ duyên nó sẽ kết thành quả ví dụ như bạn cứ chặt phá rừng, hủy hoại thiên nhiên làm mất cân bằng sinh thái rồi sẽ đến lúc vì vậy mà xảy ra lũ lụt, sạt nở, khí hậu thay đổi làm ảnh hưởng, đe dọa đến cuộc sống của chính chúng ta. Khi chúng ta mới bắt đầu đi học ở trường cấp tiểu học đã được thấy và người lớn chỉ bảo rằng: Lương Chi Tính Bản Thiện (Bản chất,lương tâm của con người vốn Thiện lành) nhưng chỉ vì Tham sân si rồi chạy theo dục lạc bên ngoài mà nó ô nhiễm biến thành thù hận, đau khổ như bạn nói ở trên thôi chứ nó không phải bản chất thật của chúng ta.Con người khi biết đủ,biết chia sẻ biết yêu thương với mọi người sẽ thường an lạc vui vẻ chứ đâu phải người nhiều tiền nhất người nhiều ô tô,xe hơi nhà lầu nhất là người hạnh phúc ,vui vẻ nhất đâu như tỷ phú bill gate hay ông chủ facebook cùng rất nhiều người giàu có về tài sản vật chất khác họ hiểu và họ biết cho đi chia sẻ cùng nhiều người khác thì cái họ nhận được lại ngay tâm trí cảm xúc về tinh thần rất lớn lao mà dùng tiền hay tài sản vật chất cũng không mua được.
Nếu chỉ đọc Ngũ giới rồi làm theo thì nó chẳng khác gì "các điều cấm Đảng viên không được làm" mà vẫn làm, cấm vi phạm pháp luật mà vẫn vi phạm. Phải thông suốt Ngũ giới dưới góc nhìn Trí Tuệ của Chánh tri kiến thì ta tự nhiên sẽ thực hành Giới luật một cách thoải mái, an lạc mà không phải tự gò ép bản thân mình.
Rao giảng Ngũ giới rồi tuyên truyền cả thế giới hành theo Ngũ giới là việc làm không tưởng. Hãy hướng dẫn người khác tăng trường Trí tuệ, tự họ sẽ hiểu về Ngũ giới và hoàn toàn tự nguyện hành theo Ngũ giới.
Học và hành để tăng trưởng Trí tuệ hữu lậu, Thiền Định để tăng trưởng Trí tuệ vô lậu, mới là cái mà các bạn trẻ chúng ta cần phải vươn tới.
Trọng Nam hơn cũng do đặc điểm của người Nam, người nam có tố chất thể chất mạnh mẽ, có khả năng chịu đựng giỏi hơn. Nên Giới Luật ưu ái hơn cho họ làm các việc phù hợp với đặc điểm của mình. Trọng Nam nhưng không Khinh Nữ. Đó là sự khác biệt.
Đạo Phật công bằng cho cả hai và cách cư xử, hình thức, nghi lễ dựa trên đặc điểm thể chất và tâm lý của mỗi người mà đưa ra các quy định.
Em cũng chưa tìm hiểu cặn kẽ một giáo lý nào nhưng bị luẩn quẩn trong vòng tròn ý nghĩa của sự tồn tại.
1. Cuối cùng thì loài người chúng ta tồn tại với ý nghĩa gì? Nếu sự tồn tại của ta chỉ là một sát na trên vòng quay pháp luôn, thì sự tồn tại của loài người ngu muội này có ý nghĩa gì với các cõi Thần Thánh khác không?
Vậy loài người hiện tại đang ở đâu trên vòng xoay ấy?
2. Bác có thể hình dung mức độ rộng lớn của vũ trụ ko? Phải chăng ngoài kia còn vô vàn sự tồn tại của các Đấng/ Cõi khác ở những hành tinh khác mà loài người không cùng tần số, hoặc chưa đủ "thiên nhãn" để nhận ra?
3. Tất cả vũ trụ này - những gì ta biết hiên nay, từ đâu mà có, và nó sẽ đi về đâu? Liệu có bàn tay vô hình nào đang điều khiển/chi phối các quy luật của nó không?
4. Và những tiêu chí nào để "đánh giá xếp loại" sau khi chết ta sẽ về đâu? Và ai có quyền phán xét ta?
Cám ơn bác, em ngưỡng mộ bác lắm!
1) 2) Những câu hỏi về loài người, về vũ trụ, đều là những câu hỏi không nằm trong tầm hiểu biết của em, và theo em được biết, nó cũng không được đề cập đến trong Phật Giáo nhiều lắm. Nếu có, cũng chỉ nói qua, không đi sâu chi tiết.
Phật Giáo quan niệm cá nhân mỗi người chính là vũ trụ cần khám phá, cần tìm hiểu, tìm hiểu rõ ràng về bản thân mình hơn là vũ trụ. Phật Giáo hướng vào bên trong để tìm hiểu nên bỏ điều gì và nên làm điều và phát triển điều gì. Do vậy câu hỏi 1,2 của bác em không giải đáp được.
3) 4). Bàn tay vô hình điều khiển chúng ta là Pháp(Dhamma, tức các quy luật tự nhiên của vũ trụ), ví dụ ta làm điều gì đó bất thiện thì ta bất an, không ai khiến ta bất an cả, mà chính chúng ta khiến ta bất an, khi làm việc tốt thì ta vui vẻ, thoải mái, hoan hỷ, chính chúng ta điều khiển bản thân mình và chính Pháp vận hành chi phối điều ấy. Pháp rất rộng: Bao gồm các tiến trình sinh lý, vật lý, tâm lý của bản thân và môi trường xung quanh.
Tiêu chí để đánh giá xếp loại sau khi chết ta sẽ về đâu bao gồm
- Những việc thiện ta đã làm và những việc bất thiện ta đã không làm
- Những việc bất thiện ta đã chót làm
Hai nhóm này kết hợp lại và phán xét ta, không có ai ngoài hai nhóm này phán xét tai cả!
1. Bác có nghĩ đến việc lập một trang kiểu như Facebook về chủ đề như này không?
2. Ăn chay ảnh hưởng đến tu tập như thế nào? Đặc biệt là việc thiền?
3. Ngày nay trong cuộc sống có rất nhiều yếu tố độc hại, thí dụ như hóa chất trong thực phẩm, GMO, ô nhiễm không khí, ô nhiễm bức xạ điện từ, v.v... vậy đạo Phật có cách nào giúp phòng tránh nó?
1. Không bác ạ, em không có ý định chia sẻ về những vấn đề này trên mạng, thực sự là em cũng rất bất ngờ khi có bác @vietnamnet_itc đề nghị. Em vào link hay chỉ để xem tin và bình luận cho vui, nhưng tự nhiên có vài vấn đề liên quan đến cái lĩnh vực em nghiên cứu nên em viết thôi ạ.
2. Ăn chay ảnh hưởng tốt đến việc tu tập, cơ thể nhẹ nhàng hơn, cái dục cũng ít hơn, nếu được lựa chọn thì nên lựa chọn ăn chay, nếu không được lựa chọn thì quan trọng là bác ăn với thái độ như nào, ví dụ khi ta ăn mặn mà ta ăn chậm, nuốt kỹ, không xem báo đài, tv, không cầm điện thoại, thì ta ăn đúng, ta ăn với trạng thái tâm định, còn nếu ta ăn chay, ta vẫn xem tivi, vẫn đọc báo, vẫn tham ăn, vẫn nói chuyện, thì dù là ăn chay thì vẫn như ăn mặn bác ạ. Ăn chay hỗ trợ cho thiền rất tốt. Dễ định tâm hơn.
3. Đạo Phật tập trung vào giải quyết vấn đề con người trước, khi nhận thức của con người được nâng lên, người ta biết việc nào là tốt nên làm, việc nào là không nên và vì vậy: các vấn đề như thực phẩm, GMO, ô nhiễm không khí, ô nhiễm bức xạ kia sẽ do những con người được rèn luyện nâng cao nhận thức xử lý. Giống như Bác dạy học trò thành người tốt hơn, thì học trò Bác ở đâu cũng là người có ích, và chính học trò Bác sẽ giải quyết và phòng tránh các vấn đề đó ạ.
Liệu bác có thể chỉ ra những mặt trái (nếu có) của Phật giáo không ạ?
Ngoài ra mình hơi tò mò là một số người tự nhật là đã tìm hiểu về Phật giáo ví dụ như Steve Jobs chẳng hạn nhưng mình lại thấy cách sống và suy nghĩ của Jobs không hẳn giống với Phật tử lắm, bác đã tìm hiểu về mấy cái này chưa ạ?
Mặt trái của Phật Giáo, nếu thực sự là Phật Giáo thì không có mặt trái, vì Phật Giáo không phải là tôn giáo hay một học thuyết triết học, đó là sự trưởng thành tâm linh của mỗi cá nhân. Và nó là các quy luật của vũ trụ, nó không phải là một quy luật riêng của Đức Phật tạo ra, chi phối, Ngài cũng chịu sự chi phối của quy luật ấy. Do vậy, có thể nói Đức Phật giác ngộ và nói lại, phân tích lại các quy luật của tự nhiên, con người. Nếu Phật Giáo tự sáng tạo hay phát minh ra điều gì đó của riêng mình, ắt nó sẽ có mặt trái. Phàm cái gì tự tạo ra đều có mặt trái và phải. Nhưng Đức Phật không sáng tạo ra điều gì, mà chỉ tìm ra cái có sẵn đang tồn tại và vận hành!
Steve Jobs đã từng là một tu sĩ Phật Giáo tại Ấn Độ, ông từng đi tìm Minh Sư để tu hành, nhưng khi sang đến nơi thì vị Sư kia đã mất, ông tự tu tập một mình và thêm một số hướng dẫn của một vài vị tu sĩ khác, và trở lại Mỹ. Có thể nói ông đang trên con đường đi tìm chân sư nhưng chưa thành.
Người tìm đạo và học đạo thì nhiều, nhưng người ngộ đạo và hiểu đạo thì ít. Do vậy cách sống và suy nghĩ của họ còn khác là điều dễ hiểu bạn à.
Với hàng cư sĩ tại gia thì chuyện xxx không bị cấm, và có lời khuyên nên xxx với người yêu của mình thôi (nếu còn độc thân) hoặc với vợ chồng mình (nếu đã lập gia đình), và xxx một cách điều độ. Không đam mê, xxx là nhu cầu được thỏa mãn như ăn uống, đói thì ăn, khát thì uống, nhưng không sa đà hay say mê đắm đuối nó quá mức bác ạ.
xxx phục vụ mình chứ mình không phục vụ xxx.