Ghi chép của kekin
Chuyện trong cuộc sống vợ chồng
Hắn trả lời cụt lủn, nhanh với âm lượng nhỏ nhất có thể như sợ cô nghe thấy. Trong đầu hắn vẫn đang lẩn quẩn những suy nghĩ rối loạn về việc dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra. Cô vẫn là người hắn tôn trọng và yêu thương nhưng rồi liệu việc tha thứ có trở nên xa xỉ sau khi hắn dứt hơi ngừng lời?
Dù hời hợt buông nhanh qua tai nhưng cô vẫn nghe kịp, nghe rất rõ là đằng khác. Một câu hỏi mà ngay khi bắt đầu, cô đã không thể tuôn ra một cách suôn sẻ như hàng ngàn cuộc đối thoại mà hai người đã từng. Cô không rõ cảm giác hiện tại của bản thân mình nữa. Không bao giờ có được câu trả lời cho câu hỏi mình vừa thốt ra. Chỉ gần một phút trước thôi. Cô ước gì mình đừng hỏi để giờ phải lục tung trường thức để đẩy các cơ nối khắp người mình đưa ra một phản ứng hình thức cho phù hợp. Cô biết là không thể rồi.
Cô gào lên:
- Tại sao anh vẫn làm như thế? Tại sao? Tại sao?
Cô liên tục hỏi nhưng không chừa lại một khắc nào cho hắn trả lời. Cô cũng chẳng đợi hắn.
- Tôi đã nói với anh hàng trăm, hàng ngàn lần rồi. Không phải tôi ích kỷ nhưng anh cũng làm ơn đừng làm thứ tôi ghét nhất chứ.
Cô dừng lại. Thở nhẹ. Gồng người như thể đây là lần cuối cô buông tiếng. Vòm họng đầy hơi. Cô cảm thấy rõ cổ họng cô siết chặt, da chạm da, cơ chạm cơ, không một chút chất nhờn nào bám dính, rồi thét:
- Tại sao anh lại bóp kem đánh răng ở đầu? Sao không thể bóp kem ở đít như người ta hả? Hả?
- Tại anh quen tay
Chuyện 1: Anh ra mua hộ em gói vị lẩu thái nhé nhé. 30 phút sau: em ơi, anh đi cả mấy cửa hàng dọc phố này đều hết cả rồi.
Vợ: Có mỗi từng ấy mà không mua được. Cửa hàng nào chả có, thế mà không mua được. Nếu hết sao anh không chạy lên chỗ siêu thị BigC ấy.
Chồng: Trời mưa thế này, đây lên đấy tận mấy km, thôi em chuyển sang nấu lẩu kiểu bình thường đi.
Vợ: Không, em thích ăn lẩu thái, anh mặc áo mưa vào rồi đi đi, nhanh lên.
Chuyện 2: Em ơi chạy ra mua cho anh cái phao tự động cho bể nước nhé, anh vừa kiểm tra thì hỏng rồi, anh ướt nhẹp rồi không đi được. Em ra cửa hàng điện nước Long Hải chỗ cạnh cầu có cái biển to to màu vàng ấy.
30 phút sau:
Vợ: Không có anh ạ, cửa hàng họ hết rồi, anh kiếm cách nào xử lý đi.
Chồng: em có sang cửa hàng Vinh Thành ở bên cạnh hỏi thử không?
Vợ: Ai mà biết bên đấy có, lỡ không có thì sao? mà anh có dặn đâu chứ?
Chồng: hì hục vét máng và cắm đầu cắm cổ chống chèo.
Trong khi cô vợ đang lim dim nhìn xa xa đột nhiên thấy anh Mạnh hàng xóm sang nhà.
Cô vợ: thở hỗn hễn, lúc đầu thì khe khẽ nói: anh ơi! Anh Mạnh vào. Trong khi anh chồng thì cắm đầu, úp mặt có thấy được gì đâu, cứ tưởng cô vợ sướng quá nên la.
Tiếng la cô vợ ngày càng to hơn, và tất nhiên, anh chồng ngày càng mạnh hơn. Trong khi anh Mạnh đến ngày càng gần ơn.
Hồi sau sẽ rõ.
..
.
.
.
.
.
.
Giờ là: Ối anh ơi, anh Phi, anh Tiến, anh Mạnh vào...
Vợ đi ra, nhìn TV rồi, 1 tuần sau đó minh ko phải nhìn thấy vợ.
Cho đến khi họ tháo băng ở mắt mình ra
Chồng: chửa chửa?
Vợ: chửa chửa!