Ghi chép của ndk
02-10
Hơn 2 nó mới ngủ, không biết ngủ được bao lâu thì nó có điện thoại khiến nó phải bật dậy và dắt xe ra ngoài. Ngoài đường đêm nay thật lạnh, dù có áo khoác với khăn mà nó thấy cũng chả ăn thua, đã thế khi đến nơi nó còn phải nhường lại cái áo khoác đáng yêu của nó. Cả quãng đường về nó đi thật chậm để giảm bớt cái lạnh, kể cả nó đang được ôm rất chặt từ đằng sau. Cuối cùng thì con đường thân quen đi về nhà nó cũng đã xuất hiện, nhưng nó không dừng ở ngõ nhà nó mà nó dừng cách đấy mấy trăm mét, nơi mà nhà bạn nó ở.
" Anh về cất xe rồi qua ngủ với em nhé ", bạn nó cố vươn lên để thì thầm vào tai nó; " Em rất muốn cám ơn anh "; rồi một cái hôn vụng về vào má nó, nó chả thể nào phản ứng kịp với những điều mà nó chưa bao giờ nghĩ đến. " Em đợi anh ở cửa nhé ", bạn nó xuống xe và đứng ở đấy từ lúc nào mà nó cũng chẳng hay biết.
Trên đoạn đường ngắn về nhà nó, tự nhiên nó nghĩ đến em, người mà nó thích, người mà nó yêu hiện đang ở đâu, có nhớ đến nó không, sao em không xuất hiện để giữ lấy nó, để bảo vệ nó lúc này. Nó nhớ em !
" Anh về cất xe rồi qua ngủ với em nhé ", bạn nó cố vươn lên để thì thầm vào tai nó; " Em rất muốn cám ơn anh "; rồi một cái hôn vụng về vào má nó, nó chả thể nào phản ứng kịp với những điều mà nó chưa bao giờ nghĩ đến. " Em đợi anh ở cửa nhé ", bạn nó xuống xe và đứng ở đấy từ lúc nào mà nó cũng chẳng hay biết.
Trên đoạn đường ngắn về nhà nó, tự nhiên nó nghĩ đến em, người mà nó thích, người mà nó yêu hiện đang ở đâu, có nhớ đến nó không, sao em không xuất hiện để giữ lấy nó, để bảo vệ nó lúc này. Nó nhớ em !