Avatar's NewVegas

Ghi chép của NewVegas

Thám tử (P1)

Thất nghiệp. Như mọi nhân vật chính của các tiểu thuyết ba xu, hắn bị đuổi việc sau hai năm cống hiến đến cất lực cho cái công ty giẻ rách. Mà mất việc là mất thu nhập, dù bình thường thu nhập của hắn cũng chả đáng là bao so với đời. Ở cái đất phồn thực đô vật này, thân cô thế cô như hắn chả là cái đinh gì, lơ mơ là bật bãi như chơi. Công cuộc bám trụ đất thủ và đô của hắn ngõ hầu chấm dứt. Đơn giản là vì quá hạn tiền nhà cả tháng rồi mà chưa xoay đâu được cả, chưa kể đôi ba món nợ vặt vãnh bỗng tới kỳ phải đưa. Hắn cảm thấy bế tắc. Những ngày này từ chân tay mồm miệng cho tới tất cả neuron thần kinh bé bỏng của hắn đều hoạt động tới tấp. Cơ mà chả ai thuê. 

Anh Hà tới thăm. Đúng là chết đuối túm được tóc thằng khác. Hắn cười hềnh hệch và lôi xềnh xệch anh ra quán nước chè đầu ngõ đãi vài bi thuốc lào và dăm phong kẹo lạc. Anh Hà hồi này kẻng vãi. Com lê Việt Tiến đen bóng, sơ mi trắng cổ cồn Pierre Cardin là sắc như dao, thêm quả cà vạt hồng soi giầy đen bóng loáng. Hắn đá cho anh cái ghế nhựa cáu bẩn. Anh hỳ hục chùi đến trang cuối tờ Thể thao văn hóa rồi mới dám ngồi lên. Anh nhìn hắn thật lâu, ánh mắt chan chứa bao yêu thương trìu mến rồi hất hảm hỏi:
- Thất nghiệp hử. Có đói lắm không em?
- Dạ, câu một anh đoán đúng. Câu hai là sự thật hiển nhiên.
Anh Hà cười tươi, khoe bộ hàm đen bóng điểm xuyết ba cái răng vàng chóe mới tậu. Nghe đồn để có ba chiếc răng vàng này, anh phải nhổ tươi hai cái dù chả cái nào sâu. Rồi anh thò tay vô túi, rút ra 1 cái phong bì đặt lên bàn.
- Có việc cần nhờ chú đấy. Hai triệu này là anh giúp chú, không phải tiền ứng trước. Xong việc giả chú gấp mấy lần.
Đôi mắt ủ ê của hắn chợt sáng lên, to, tròn và ngây thơ như mắt nhi đồng thấy kẹo. Hắn từ từ nâng bàn tay lên rồi từ từ đặt xuống cái phong bì nằm trên bàn. Cổ họng nấc hầng hậc. Chưa kịp chạm tay vào mép bàn, anh Hà đã nhanh như chớp rút ngay cái phong bì lại. Anh hổn hển:
-  Chết quên. Anh không mang tiền theo. Rút lại 100 tí đi taxi về.
Rồi anh dúi cả vào tay hắn, lắc lắc đến mấy lần, thật là ... thân ái. Hắn run run đút tiền vào túi áo ngực, còn vuốt mấy lần cho chắc ăn. Tính đếm lại mà sợ thất lễ với ân nhân. Hắn khẽ khàng hỏi:
- Có việc gì thế anh.
- Chú theo dõi cho anh người này. Anh hiện mở công ty thám tử tư. Bận bịu quá mà nhân viên ít. Một số việc cần làm gấp. Anh nghĩ ngay tới chú. Giúp anh nhé.
Hắn ngạc nhiên vô cùng. Không lẽ hắn hợp với cái nghề xăm xoi và dò xét này. Cũng không hiểu anh Hà đánh giá cao ở hắn điểm nào mà lại chọn mặt gửi vàng như vậy. Nhẽ đâu do hắn tốt nghiệp đại học chính quy, chứ không như anh, cao đẳng liên thông cộng hai bằng tại chức. Chừng đoán được suy nghĩ của hắn, anh thủng thẳng:
- Chả phải mày thông minh tài cái gì đâu. Anh chọn mày vì cái mặt của mày đấy.
- Mặt em làm sao? (Không nhẽ mình đẹp giai mà không biết - Hắn tự sướng).
- Mày có cái mặt cực kỳ đại chúng. Ai gặp mày 1 lần là quên ngay. Rất phù hợp với cái nghề theo dõi người khác.
Hắn tiu nghỉu. Ai bảo hắn không có khiếu làm thám tử. Phải nói là cực năng khiếu là đằng khác. Hắn mơ màng nhớ lại chuyện ngày xưa, xưa lắm rồi í ...

Thuở ấy hắn 15. Quê hắn là miền bán sơn địa. Làng nhỏ quanh co quanh co quanh cánh đồng rất to. Cả làng chả có gì đáng nói, chỉ có mụ Tám góa chồng suốt ngày gây lộn chửi bới linh tinh từ đầu làng tới cuối xóm. Bữa ấy mụ mất con gà. Mụ tức thì vặn hết volume, dạng háng bên sân giếng, triệu tập đủ cái thể loại bộ phận nhạy cảm lên mồm mà chửi bố lẫn con cái thằng nào độc ác hoang tàn ăn không con gà nhà mụ. Người làng ai không có ti vi đều đến xem đông như hội. Cử tọa ai ai cũng vui tươi, lắc lư theo nhịp chửi lúc trầm, khi bổng của mụ mất gà. Chỉ có hai người không lắc. Hắn và lão Ki hàng xóm nhà mụ Tám. Hắn lén lút quan sát lão Ki 1 lượt từ trên đầu qua hạ bộ xuống tận ... bô hạ. Quái lạ. Lão này không cười như mọi người mà có vẻ bực bội. Để ý quan sát sâu hơn hắn thấy ống quần xắn hai gấu của lão có dính đôi sợi lông gà. Bụng cổ tay bên trái có vết cào rớm máu ...Á à, thế là rõ con mẹ hàng lươn nhá. Vấn đề chỉ là bằng chứng thôi.

Mụ Tám chửi một chặp chừng non canh giờ là hết hơi, đứt giọng. Mụ quắc mắt nhìn đám dân làng 1 cái bầu "dòm cái giề ... dòm cái lèo bà à ..." rồi nguây nguẩy đi vào nhà đóng sầm cửa lại. Bà con chưng hửng do mất hứng rồi lục tục ai về nhà nấy. Hắn bám theo lão Ki về nhà. Nhảy tót qua hàng rào, nhanh chóng áp sát vào ... đống phân ngay chuồng lợn. Cùng lúc lão Ki chạy ngay ra, nhìn trước nhìn sau rồi khẽ khàng lôi ra cái bu gà trên nóc chuồng. Trong bu gà đương nhiên là 1 con mái tơ đã bị buộc mõm. Hắn nhảy phắt ra:
- Chú Ki. Đàn gà nhà chú vừa rồi chết dịch hết cả. Chú móc đâu ra con này?
Lão Ki hoảng hốt như chột bị rọi đèn pha, oánh rơi cả con gà xuống đất. Lão lắp bắp:
- Việc gì đến mày. Gà ông mua dưới chợ ...
- Chú đừng có vớ vỉn. Gà này của mụ Tám, tôi còn lạ gì. Sao chú ăn cắp gà mụ ấy.
Lão Ki nín thinh, rồi chậm rãi:
-  Đúng rồi đấy. Tao chả báu bở gì con gà con qué. Chỉ là mụ hay hạnh họe nhà tao. Đêm còn tè bậy ra hàng rào chung, khai um hết cả. Tao cú tao bắt con gà cho bõ.
- Thế giờ chú tính sao?
- Thôi mày cầm lấy. Thích làm gì thì làm. Miễn là ngậm cái mồm lại không ông quật cho vỡ a lô.
Hắn cười phớ lớ lúi húi ôm con gà chạy ra ngõ. Hắn chả chạy đi đâu, đem ngay sang nhà mụ Tám. Mụ Tám đang gôi đầu ở giếng nước. Thấy hắn bê con gà nhà mình vào thì đứng phắt dậy, chỉ tay mồm bắn liên thanh như loa xã tuyên truyền sinh đẻ:
- Á á ... Ra là mày hử thằng ranh. Nứt mắt ra mà đã làm trò mẻo mả, gà đồng. Phen này mày chết mới bà.
- Chị Tám điên à. Con gà này người ta ăn cắp của chị. Em vừa đòi được mang sang cho chị luôn. Chả cám ơn em lại còn ... Em mà ăn cắp là em thịt luôn, ngu gì giả lại chị.
- Thật hử? Thế đứa nào ăn cắp? Bà vác trôn lên sang úp cả lên đầu nhà  nó.
- Em đã hứa giữ bí mật. Với lại  người ta trả gà rồi. Chị cần gì phải làm toáng lên. Giờ giả ơn em cái gì đây?
Mụ Tám nhìn gã từ đầu đến phao câu, cười tủm tỉm. Xong rồi mụ đưa tay lên giật phăng tà áo ngực. Hai quả bưởi bung ra thễu thện. Rồi mụ chỉ tay vào cây ổi:
- Hoặc hai quả này. Hoặc hai quả ổi.
Hắn ngây người ra nhìn vào ngực người đàn bà một lúc rồi ... leo tót lên cây ổi. Mụ Tám đứng dưới rên hừng hực ra chiều vô cùng tức giận.
- Ngu, ngu, giống gì mà ngu thế không biết ...

Hắn vẫn mơ màng hai cái bầu chị Tám, hồi ấy ông mày dậy thì muộn, chả thì cũng chết tươi với ông ngay. Chợt bốp cái vào đầu. Hắn choàng tỉnh. Anh Hà cau có:
-  Mày đói ăn hay sao mà nghễnh ngãng thế. Có hiểu công việc là gì không?
Hắn cười bẽn lẽn:
- Anh giải thích lại hộ em ...
- Đơn giản lắm. Đây là ảnh của đối tượng X, giới tính nữ ...
- Cái đấy em nhìn thấy ngay ...
- Im, láu táu. Địa chỉ, số điện thoại đây. Chú theo dõi đối tượng trong vòng 1 tuần xem nó có cặp bồ không. Nếu có thì cặp với ai. Nhớ chụp ảnh làm bằng chứng. Máy ảnh số đây ... Đây là hai sim điện thoại và hai thẻ cào khuyến mãi 150% giá trị thẻ nạp, ngoài ra may mắn còn trúng thưởng cả ô tô. Gọi ngay cho anh khi trúng ô tô hoặc phát hiện đối tượng khả nghi. Rõ chưa?
-  Dạ em rõ như ban đêm trên đường cao tốc ạ. Anh còn gì dặn dò?
- Nhớ cho kỹ. Là thám tử phải lướt nhẹ như gió thổi mây bay, hành tung như hành tây, nhầm, hành tung vô định, đi không khói, nói không tiếng, chưa đến lúc chưa để lộ thân phận, hành sự thật cẩn mật, nghiêm minh ... rõ chưa?
- Dạ, giờ thì rõ như ban đêm trên đường cao tốc cháy hai bóng đèn. Em sẽ nghiên cứu thêm về nghiệp vụ. Anh cứ yên tâm...

Rồi cứu tinh Hà phủi đít đi về, quên cả giả tiền thuốc lào kẹo lạc. Cơ mà hắn chả buồn. Hắn có tiền ... Tiền để giả cho phòng trọ. Dôi dư chút đỉnh oánh con đề. Gở mà trúng 1 ăn 70 thì hắn sẵn sàng bao em Hương gội đầu đầu ngõ một tuần Đồ Sơn ăn hải sản, chùi mồm bằng má người đẹp, thật sướng mê tơi. 

Cuộc đời chả quân tử nào luận hết chữ nghề. Hôm qua còn thất nghiệp, hôm nay đã một phát lên ngài thám tử, tiếng tây gọi là detective, tức là chuyên detect và active các thể loại vấn đề. Mà như thế thì hắn cần một cái nghệ danh. Tên hắn là gì nhỉ? À, Mr Hóm.  Thám tử Sherlock Hóm. Vừa oai như Sherlock Homes, lại vừa dân dã, đậm đà tính dân tộc. Cái tên Hóm bố hắn đặt cho mà hắn căm thù bao năm, nay bỗng dưng thân thương trìu mến đến lạ.

Thưa quý vị thân mến! Sau một hồi rặn riếc với câu chữ. Thám tử đại tài Sherlock Hóm của chúng ta đã ra đời! :)
4453 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
được loan tin bởi junkie , Krad13 người nữa
Krad
123nono
13 năm trước· Trả lời
NewVegas
123nono
13 năm trước· Trả lời
VuonChuoi
123nono
13 năm trước· Trả lời
Website liên kết