Avatar's kioaoa

Ghi chép của kioaoa

Ngẩn Ngơ

(post lại từ Yahoo 360 - 1 ngày rất xa)

Có 1 ngày anh trở về Tuyên Quang.
Rời xa cái nóng oi bức nơi Hà nội , nơi mà Khói và bụi ngự trị .
Những chiếc xe khách không còn mở tung những cánh cửa ra nữa , những con đường cũng đã bớt đi những ổ gà ,vậy là cuối cùng – năm thứ 8 anh ở Hà Nội con đường đó cũng đã hoàn thành .
sự cạnh tranh ở thị trường xe khách ngày càng khốc liệt , những con xe ọp ẹp và nóng bức đã dần được thay thế bằng những chiếc mới hơn và có điều hoà nhiệt độ . Đôi khi còn có cả nước và khăn – Anh cứ mỉm cười mãi vì điều này – Xa xỉ ghê .
Những chuyến xe khách Tuyên Quang giờ cũng khó khăn khi mà đã có 1 doanh nghiệp lớn nhẩy vào kinh doanh tuyến Hà Nội – Tuyên Quang , với những chuyến xe hạng sang 45 chỗ, với những hàng ghế dài và rộng , nước uống và khăn lạnh , với những nhân viên phục vụ DẠ VÂNG .
Hôm anh đi HNội bằng xe của cty này - chẳng chê vào đâu được.
Khi mà khách đã ổn định chỗ ngồi Thằng phụ xe đứng ở trên đầu nói to như thể nó đang cố gắng lắm vậy “Xin chào quý khách xin cảm ơn quý khách đã chọn dịch vụ vận chuyển của cty Bảo Yến ….”
Rồi nó kết thúc bằng 3 cái cúi chào mà ai cũng phải vỗ tay – Nó cúi chào gập người xuống có khi còn chạm tới đầu gối ấy chứ .
Anh cứ cười ngặt ngẽo mãi - tự nhiên nghĩ – ơ – Hình như chưa bao giờ mình chào những vị khách của mình bằng cái cách cúi chào qua đầu gối như vậy – Anh Chấm điểm 10 cho dịch vụ của bọn Bảo Yến .
Trở lại con đường về Tuyên Quang .
những cánh đồng nằm dưới những chân đồi cứ dẫn hiện ra - rồi lại vụt qua , xe chạy qua Phú thọ - dù có tàn phá thế nào đi nữa - những cánh đồng Cọ vẫn còn đấy - dường như người ta chẳng phá hết nổi vậy , Phú Thọ 1 thủa nổi danh khắp 4 phương với Rừng cọ đồi chè , nhưng hình như bây giờ đã bị quên lãng , chắc bởi người ta chẳng còn mấy ai lợp mái nhà bằng lá cọ nữa - họ - ai ai cũng gom góp tằn tiện để xây được cái nhà Mái Bằng ,
ôi những cái nhà mái bằng – 1 thủa là bằng chứng cho sự giầu sang và quý tộc .
“Nhà anh cũng là nhà mái bằng”
Nhưng xu hướng dường như là 1 vòng quanh – đi qua và lập lại .
Ở đâu đó người ta muốn xây nhà mái bằng – thì ở Đây nơi Hà Nôi – Nhà xây lợp ngói đỏ lại là hiện thân của sự giàu sang quý tộc , với những biệt thự mái ngói …
Anh nghi là sẽ có 1 ngày – Mái nhà lá cọ lên ngôi .
……..
Ngày anh về Tuyên Quang mưa – Mưa như thể đang trút giận lên ai đó vậy .
Anh đứng ở hiên nhà lẩm nhẩm – “Mình có lỗi gì không nhỉ ?”
Nhưng hình như mục đích của ông trời phản tác dụng - anh thích mưa lắm . mưa càng to anh càng thích
 – anh cũng chỉ loanh quanh ở nhà với Mẹ và các cháu chứ cũng chẳng cần đi chơi đâu .
mấy thằng bạn thì thằng ở Hn thằng đã vợ con .
Mình anh 1 phương trời – bình yên .
Anh dạo quanh cái thị trấn nhỏ xíu quê mình chào hỏi mọi người rồi về .
bọn bạn đồng liên nay đi về đâu cả rồi ,Những suy nghĩ bỗng cứ miên man mãi , Rồi sau này mình sẽ ra sao nhỉ , rồi cuộc đời sẽ xô anh về đâu nhỉ ?
………
Anh về quê đón Mẹ xuống HN lên nhà mới .
Bố bảo “Đàn ông xây nhà – Đàn bà nuôi lợn”
Đây là lần thứ 3 Nhà anh xây nhà – cũng là lần thứ 3 Mẹ anh chỉ xuất hiện cho đến ngày khánh thành ,trước đó chẳng biết nó nằm ở đâu hình dáng thế nào cả .
18-05-2009 – Anh từ biệt những ngày ở trọ - bận rộn quá chẳng kịp để anh suy nghĩ 1 chút - để bỗng chợt thằng em nó hỏi “Anh có thấy hồi hộp không ?” thì anh mới nghĩ đến .
Thôi - CHÀO NHÉ NHỮNG XÓM TRỌ.
………..
22-05-2009
Dưới ánh đèn đường ở Hòn Gai – có 1 đứa con gái đứng đó đợi anh – Nó đợi để xem anh là ai ?
Anh đến để biết nó nhìn thế nào ?
Nó cười - cười rạng rỡ .
Anh đứng bất động 1 lúc – hình như ngẩn ngơ .
Rồi bật cười khi nghe giọng nó , cái giọng địa phương Tứ Kỳ - HDương , nghe quê nhưng dễ thương thật .
15 phút – hình như thế - tạm biệt với 1 lời nhắn – rồi anh sẽ trở lại gặp em .
………..
Những con Phố Cổ mùa này vắng hoe những ông tây bà tây ,
chẳng thấy đông đúc như những ngày mùa đông .
Cái ngành du lịch cứ như 1 thằng nghiện oặt ẹo , chỉ cần 1 chút tác động nhỏ là cũng đổ ngay ,
Cái căn bệnh Cúm lợn mà người ta đồn là lây lan khủng khiếp ấy đã và đang làm ngành du lịch dịch vụ điểu đứng đây .
vậy là anh cũng chìm nổi theo .
anh cứ vẩn vơ mãi 1 suy nghĩ “trong cuộc đời 1 người - thường thì họ chuyển việc bao nhiêu lần nhỉ”
anh sẽ làm tourguide cho đến khi nào nhỉ ?

4657 ngày trước · Bình luận · Loan tin ·  
Website liên kết