Ghi chép của NewVegas
Tấm bình phong 2 (các bạn đang ăn cơm chớ đọc ... :D)
Giời đang nắng mà rễ si trắng thì mưa. Anh tưng tửng đúng buổi trưa đến chiều thì anh ... nằm viện. Chung quy cũng chỉ tại anh xa nhà quá lâu, của quen thành của lạ, cái mồm tham lam của anh bú trọn 5 bát tiết canh vịt oánh theo kiểu Bắc Ninh. Oánh kiểu này ăn mát mồm, tiết vừa đông mà vị lại đậm, vừa sục thìa khoảnh một nhát đút vào lỗ mồm mà miếng tiết đã miên man nơi cổ họng. Cái mùi tanh tanh của tiết non cứ phải đắp ngay chén rượu vodka vào mồm, tự nhiên thơm lừng nở cả mũi. Anh cùng chúng bạn nối xịp đưa đi đưa lại từ lưng chừng sáng đến trưa. Anh biết bụng dạ mình yếu nên đã cẩn thận vả ngay vào mồm cả vốc becberin từ trước. Tính anh sợ chết nên anh nốc rượu tì tì với niềm tin bất diệt là cồn sẽ làm cái lũ vi sinh vật thất đức say trước khi anh xỉn. Nhậu xong anh phi ngay về nhà bật điều hòa cởi quần nằm mát. Anh ngó lên trần nhà quay quay mà miên man mơ tới cặp giò bất tận của Thủy ... Dưng đến chiều thì anh tiêu chảy cấp, u anh cấp tốc gọi taxi rước ngay anh vào bệnh viện.
Ngày đầu anh quằn quại, ruột gan như như có con bò chạy bên trong, thỉnh thoảng con bò hứng lên nó nhảy cha cha cha là anh lại đi ... tướt. Cái bụng anh đau mà cái mồm anh đứt hơi không kêu được chỉ có trung tâm thoát thải là hoạt động hết mình. Anh cứ phèn phẹt liên hồi như súng máy, nhẩm sơ sơ cũng phải đến 200 phát trên phút. Tự dưng anh nghĩ tới mỗi lần đi đập bi nhà nghỉ, không rõ anh có dập được nhanh dư lày không.
Lão bác sỹ mặt lạnh tanh bảo u là anh có khi còn bị ngộ độc thức ăn nữa. Lão bóp mồm nhét vào một viên thuốc. Tức thì toàn thân anh rúng động, cái lỗ châu mai nơi khấu đuôi anh thôi không khạc đạn mà nước nôi, tiết canh, lạc rang, húng lìu, ... cứ rần rật tuôn ra khỏi mồm anh như dòng thác trạm bơm Yên Sở thời lũ lụt. U anh thương con hết vỗ lưng lại xoa ngực, có lúc còn rưng rức khóc ỏm lên. Tay bác sỹ thản nhiên ngắm anh dãy đành đạch như đỉa phải vôi. Đến khi anh thôi giật, nằm quắt như lá chuối phơi nắng thì hắn mới thủng thằng bảo tốt rồi, may đưa vào sớm, giải độc nữa là xong, tối có thể cho ăn nhẹ. Ơn giời, mạng anh lớn lắm, thiên hạ còn gái ngon là anh chưa yên tâm nhắm mắt.
Hai ngày nằm viện anh thấy mình đỡ hơn nhiều tuy người anh xanh lét, mặt mũi hốc hác, "thân xác hoang tàn không nhận ra". Anh sụt đến dăm ký, than ôi, năm bát tiết canh đổi năm ký thịt, có đắt quá chăng? Tay bác sỹ mang cho anh hai viên thuốc màu đỏ, bảo là kỳ đơn biệt dược, uống vào sẽ ăn được. Anh tọng ngay vào mồm thấy đúng như hắn bảo. Cái miệng anh ăn cháo loãng đã thấy ngon ngon. Có điều "biệt dược" này có tác dụng phụ làm cho bụng anh chướng lên. Mà tức khí thì bí hạ, anh oánh rắm liên hồi. Tiếng nào ra tiếng ấy, dõng dạc như bên quân sự hô khẩu hiệu. Có điều lão Ky hói táo bón nằm cùng phòng hơi tức. Hắn bảo "kẻ ăn không hết người làm chẳng ra", nhìn chú phèn phẹt mà anh thèm. Ky hói bảo tay bác sỹ sao xếp hai thằng trái ngược nhau cùng phòng dư lày. Bác sỹ thản nhiên bảo để hai bên học tập nhau cùng tiến bộ. Hô hô, quê mình giờ có cách chữa bệnh hay thật.
Sang ngày thứ ba thì Thủy vào thăm, nàng đến nhẹ nhàng mang theo làn gió thoảng mùi hương Coco Chanel làm anh ngây ngất. Nàng dắt theo chú Tạ, túi cam và cơn gió độc, anh ngất luôn ... Thủy quay mặt ra cửa cất giọng Hà Nội chuẩn khẽ gọi "Lan, vào đây". Tức thì gió độc bị xua tan, mây mù như được vén lên và ánh dương tràn ngập khắp căn phòng lạnh lẽo. Lan yểu điệu bước vào, phải nói là nàng xinh, gương mặt thanh tú pha chút kiêu kỳ cùng mái tóc ngắn quý phái. Nàng không cao như Thủy, có nhẽ mét sáu nhăm dưng thân hình của nàng có thể khiến một thằng cận thị ngắm mải mê từ khoảng cách ba mươi mét mà không cần đeo kính. Khi nàng quay lưng cắm hoa anh đặc biệt mê mẩn cái vòng ba của nàng. Chao ôi, một cái "phao câu" cong hoàn hảo nhất mà anh từng nhìn thấy. Gái dư lày là chăm thể dục lắm đây.
Chằng cần Thủy giới thiệu dài dòng, anh và Lan ríu rít chuyện trò như đã quen từ lâu. Nàng học năm cuối ngoại thương, thân hình hướng ngoại mà nội tâm thì sâu sắc. Cô sinh viên sắp ra trường với bao ước mơ và hoài bão. Nàng muốn ngay khi tốt nghiệp sẽ tìm học bổng du học trời tây mà không cần đến sự trợ giúp của gia đình. Nàng bảo muốn đi trên đôi chân của chính mình và anh thì thầm ước được đôi chân của nàng ... dẫm lên. Thân xác anh thì hoang tàn dưng tâm hồn anh thoát tục, anh nói năng đâu ra đấy, cắt nghĩa gọn gàng, lúc sâu sắc như người anh trai chỉ bảo em gái, khi thoang thoảng nhẹ nhàng như tình nhân ghế đá ... chim nhau. Thủy tồ nhìn hai đứa anh cười rất hài lòng, tay gọt cam thoăn thoắt. "Búa" Tạ há hốc mồm nghe anh tán gái, nhẽ đâu sau vụ này hắn cũng học lỏm được đôi trình. U già thì thoắt ra thoắt vào cứ khen hai gái vừa xinh vừa ngoan đáo để. Khung cảnh thật như chốn phàm trần. Anh bất chợt nghĩ đến bức tranh bồ tát khỏa thân trên đài sen của tay họa sỹ Thần Kinh theo trường phái Dật Cục.
Cam bổ xong đã bày ra đĩa, vỏ xanh múi vàng óng, rõ là cam ngon. Chuyện trò đang đến hồi cao trào bỗng đâu nơi giường anh nằm phát ra một tiếng "phẹt" rất chi là đời thường ai ai cũng nghe rõ mồn một. Cả làng bỗng dưng im bặt. Em Thủy nín thinh, em Lan đỏ mặt, u già lặng câm còn búa Tạ há hốc mồm kinh ngạc. Sư bố anh Tạ, anh cứ há thế thì hơi nó vào hết mồm anh đấy. Chỉ có anh là giữ bình tĩnh thủng thẳng bảo xin lỗi cả nhà, bệnh tình nó khổ thế đấy. Rõ cái mặt anh rất là thương tâm. Ngay tức thì bầu không khí tươi vui lại quay trở lại, câu chuyện ngắt quãng lại được kết nối, hai nàng nói cười rôm rả, búa Tạ chén cam của anh tì tì. Anh có một buổi chiều đẹp nhất sau nhiều năm ...
Hai nàng và Tạ tiên sư, nhầm, tiên sinh ra về, u anh vừa thu giọn đĩa vừa bảo sư bố mày, phèn phẹt mấy ngày nay chưa chán hay sao mà mày còn bĩnh ngay vào lúc ấy. Anh nhìn u cười cười: "Con thề với u cái rắm ấy đek phải của con". U anh trợn mắt "Ớ, cái Lan ngồi gần mày nhất, có nhẽ đâu ..."
:)
Ngày đầu anh quằn quại, ruột gan như như có con bò chạy bên trong, thỉnh thoảng con bò hứng lên nó nhảy cha cha cha là anh lại đi ... tướt. Cái bụng anh đau mà cái mồm anh đứt hơi không kêu được chỉ có trung tâm thoát thải là hoạt động hết mình. Anh cứ phèn phẹt liên hồi như súng máy, nhẩm sơ sơ cũng phải đến 200 phát trên phút. Tự dưng anh nghĩ tới mỗi lần đi đập bi nhà nghỉ, không rõ anh có dập được nhanh dư lày không.
Lão bác sỹ mặt lạnh tanh bảo u là anh có khi còn bị ngộ độc thức ăn nữa. Lão bóp mồm nhét vào một viên thuốc. Tức thì toàn thân anh rúng động, cái lỗ châu mai nơi khấu đuôi anh thôi không khạc đạn mà nước nôi, tiết canh, lạc rang, húng lìu, ... cứ rần rật tuôn ra khỏi mồm anh như dòng thác trạm bơm Yên Sở thời lũ lụt. U anh thương con hết vỗ lưng lại xoa ngực, có lúc còn rưng rức khóc ỏm lên. Tay bác sỹ thản nhiên ngắm anh dãy đành đạch như đỉa phải vôi. Đến khi anh thôi giật, nằm quắt như lá chuối phơi nắng thì hắn mới thủng thằng bảo tốt rồi, may đưa vào sớm, giải độc nữa là xong, tối có thể cho ăn nhẹ. Ơn giời, mạng anh lớn lắm, thiên hạ còn gái ngon là anh chưa yên tâm nhắm mắt.
Hai ngày nằm viện anh thấy mình đỡ hơn nhiều tuy người anh xanh lét, mặt mũi hốc hác, "thân xác hoang tàn không nhận ra". Anh sụt đến dăm ký, than ôi, năm bát tiết canh đổi năm ký thịt, có đắt quá chăng? Tay bác sỹ mang cho anh hai viên thuốc màu đỏ, bảo là kỳ đơn biệt dược, uống vào sẽ ăn được. Anh tọng ngay vào mồm thấy đúng như hắn bảo. Cái miệng anh ăn cháo loãng đã thấy ngon ngon. Có điều "biệt dược" này có tác dụng phụ làm cho bụng anh chướng lên. Mà tức khí thì bí hạ, anh oánh rắm liên hồi. Tiếng nào ra tiếng ấy, dõng dạc như bên quân sự hô khẩu hiệu. Có điều lão Ky hói táo bón nằm cùng phòng hơi tức. Hắn bảo "kẻ ăn không hết người làm chẳng ra", nhìn chú phèn phẹt mà anh thèm. Ky hói bảo tay bác sỹ sao xếp hai thằng trái ngược nhau cùng phòng dư lày. Bác sỹ thản nhiên bảo để hai bên học tập nhau cùng tiến bộ. Hô hô, quê mình giờ có cách chữa bệnh hay thật.
Sang ngày thứ ba thì Thủy vào thăm, nàng đến nhẹ nhàng mang theo làn gió thoảng mùi hương Coco Chanel làm anh ngây ngất. Nàng dắt theo chú Tạ, túi cam và cơn gió độc, anh ngất luôn ... Thủy quay mặt ra cửa cất giọng Hà Nội chuẩn khẽ gọi "Lan, vào đây". Tức thì gió độc bị xua tan, mây mù như được vén lên và ánh dương tràn ngập khắp căn phòng lạnh lẽo. Lan yểu điệu bước vào, phải nói là nàng xinh, gương mặt thanh tú pha chút kiêu kỳ cùng mái tóc ngắn quý phái. Nàng không cao như Thủy, có nhẽ mét sáu nhăm dưng thân hình của nàng có thể khiến một thằng cận thị ngắm mải mê từ khoảng cách ba mươi mét mà không cần đeo kính. Khi nàng quay lưng cắm hoa anh đặc biệt mê mẩn cái vòng ba của nàng. Chao ôi, một cái "phao câu" cong hoàn hảo nhất mà anh từng nhìn thấy. Gái dư lày là chăm thể dục lắm đây.
Chằng cần Thủy giới thiệu dài dòng, anh và Lan ríu rít chuyện trò như đã quen từ lâu. Nàng học năm cuối ngoại thương, thân hình hướng ngoại mà nội tâm thì sâu sắc. Cô sinh viên sắp ra trường với bao ước mơ và hoài bão. Nàng muốn ngay khi tốt nghiệp sẽ tìm học bổng du học trời tây mà không cần đến sự trợ giúp của gia đình. Nàng bảo muốn đi trên đôi chân của chính mình và anh thì thầm ước được đôi chân của nàng ... dẫm lên. Thân xác anh thì hoang tàn dưng tâm hồn anh thoát tục, anh nói năng đâu ra đấy, cắt nghĩa gọn gàng, lúc sâu sắc như người anh trai chỉ bảo em gái, khi thoang thoảng nhẹ nhàng như tình nhân ghế đá ... chim nhau. Thủy tồ nhìn hai đứa anh cười rất hài lòng, tay gọt cam thoăn thoắt. "Búa" Tạ há hốc mồm nghe anh tán gái, nhẽ đâu sau vụ này hắn cũng học lỏm được đôi trình. U già thì thoắt ra thoắt vào cứ khen hai gái vừa xinh vừa ngoan đáo để. Khung cảnh thật như chốn phàm trần. Anh bất chợt nghĩ đến bức tranh bồ tát khỏa thân trên đài sen của tay họa sỹ Thần Kinh theo trường phái Dật Cục.
Cam bổ xong đã bày ra đĩa, vỏ xanh múi vàng óng, rõ là cam ngon. Chuyện trò đang đến hồi cao trào bỗng đâu nơi giường anh nằm phát ra một tiếng "phẹt" rất chi là đời thường ai ai cũng nghe rõ mồn một. Cả làng bỗng dưng im bặt. Em Thủy nín thinh, em Lan đỏ mặt, u già lặng câm còn búa Tạ há hốc mồm kinh ngạc. Sư bố anh Tạ, anh cứ há thế thì hơi nó vào hết mồm anh đấy. Chỉ có anh là giữ bình tĩnh thủng thẳng bảo xin lỗi cả nhà, bệnh tình nó khổ thế đấy. Rõ cái mặt anh rất là thương tâm. Ngay tức thì bầu không khí tươi vui lại quay trở lại, câu chuyện ngắt quãng lại được kết nối, hai nàng nói cười rôm rả, búa Tạ chén cam của anh tì tì. Anh có một buổi chiều đẹp nhất sau nhiều năm ...
Hai nàng và Tạ tiên sư, nhầm, tiên sinh ra về, u anh vừa thu giọn đĩa vừa bảo sư bố mày, phèn phẹt mấy ngày nay chưa chán hay sao mà mày còn bĩnh ngay vào lúc ấy. Anh nhìn u cười cười: "Con thề với u cái rắm ấy đek phải của con". U anh trợn mắt "Ớ, cái Lan ngồi gần mày nhất, có nhẽ đâu ..."
:)