Ghi chép của NewVegas
Bãi Thắt Cổ
Rú Cấm sừng sững hiên ngang và xanh ngút ngàn bỗng nhiên có một vệt cháy hình quả tim ngay khúc lưng chừng. Trên đám đất kỳ quái này chỉ mọc lên những thân cây cong queo, vỏ cây trắng xám và lá cây như héo tàn. Dân trong vùng gọi là bãi Thắt Cổ. Từ xưa chốn này đã nổi tiếng là nơi người ta chọn để kết thúc cuộc đời khi gặp sự gian nan, trắc trở. Có anh trai lực điền yêu cô con gái nhà chủ. Ông chủ bắt anh làm việc mấy năm trời rồi mới cho phép nên vợ nên chồng. Nhân lúc anh lùa đàn trâu vào bãi chăn ở sâu trong núi, lão chủ đã ép gả cô gái cho nhà buôn hàng tỉnh. Ngày anh trở về, mọi sự đã xong, người anh yêu đã xa tít chân trời. Anh lẳng lặng buộc đàn trâu rồi đi lên Rú Cấm. Tháng sau người làng phát hiện cái xác khô đét của anh treo lủng lẳng trên một thân cây ở bãi Thắt Cổ. Cái xác khô cong nhưng nguyên vẹn, không bị thú rừng đụng đến. Người làng kể khi sắp hạ xuống, gió núi nổi lên, đám xương va vào nhau kêu lách cách, lách cách ... Về sau nhiều người kiếm củi đi qua bãi Thắt Cổ, thi thoảng vẫn nghe tiếng lách cách ấy, ngẩng đầu lên thì thấy bộ xương khô treo trên cành cây; sợ quá quay đi, quay lại thì đã không còn nữa. Người già nói người tự tử vì tình thiêng lắm, chết đi mà vẫn ôm mối hận tình, vẫn còn lưu luyến nhân gian, ngàn đời không siêu thoát ...
Từ sau, lời đồn loan ra, người tìm đến bãi Thắt Cổ để kết thúc cuộc đời ngày càng nhiều. Người ta tin là nếu chết ở đó thì không bị thú rừng ăn thịt, cái xác vẫn còn nguyên vẹn. Có người được phát hiện sớm đem về chôn cất, có người đến khi tìm thấy thì chỉ còn là bộ xương khô, lủng lẳng trên cành cây cháy sém. Nhiều chuyện ma quỷ được thêu dệt và đồn đại. Ít ai dám bén mảng đến chốn này vì sợ ma bắt. Ông Chức làm chủ tịch xã hồi còn chiến tranh vốn là tay gan dạ, không sợ trời, không sợ đất. Máy bay đến ném bom, cả làng xuống hầm thì ông leo lên ngọn cây mít cao nhất, mồm ông ổng chửi thằng Mỹ và chỉ đạo đám dân quân bắn mười hai ly bảy. Một mình ông một súng rong ruổi hết thôn trong núi, xóm ngoài sông, xẻ núi, băng rừng đi qua rú Cấm thường xuyên như ăn cơm, uống nước. Có lần ông đi qua bãi Thắt Cổ thì nghe tiếng khóc thút thít. Ông vạch cây nhảy vào thì thấy một cô gái gầy đét, quần áo tả tơi ngồi bó gối ôm mặt khóc. Ông Chức lớn giọng: "Mi con cái nhà ai? Vô đây để chết à?". Cô gái không nói gì, vẫn khóc thút thít. Ông Chức bực mình chạy lại kéo tay cô gái đứng lên. Ông chợt rụng rời cả chân tay, khuôn mặt cô gái méo mó, hai hốc mắt đen sì, sâu hoắm, cổ còn lủng lẳng sợi dây thừng. Ông đứng như trời trồng, tay đánh rơi súng, mồm lắp bắp "con Thắm..., con Thắm ...". Cô gái thấy ông gọi tên mình thì tự nhiên nhe hàm răng trắng ởn ra cười, tiếng cười cứ lanh lảnh, lanh lảnh ... Gió núi nổi lên, đất bụi, lá cây thốc vào mặt ông Chức. Ông lấy tay che mặt, hé nhìn thì thấy cô gái biến mất, tiếng cười vẫn lảnh lót đâu đây. Cô gái ấy vốn là vợ bộ đội, chồng đi B đã lâu, bị dân làng bắt được đang tòm tem với tay văn công ngoài bờ ruộng. Thằng cha ấy khi bị bắt còn tỉnh bơ bảo là cô Thắm gạ gẫm, mời nó xơi. Dân quân bắt nó về xã thì ông trưởng đoàn văn nghệ sang xin bảo để về đoàn kỷ luật rồi sáng hôm sau cả đoàn giông vào Nam mất hút. Cô Thắm đêm hôm đó cũng trốn luôn. Dân làng khinh bỉ bảo nó chạy theo thằng văn công đẹp giai dẻo mỏ rồi. Đúng là cái đồ lộn sòng, mất nết ... Ông Chức không ngờ là cô Thắm lại leo lên đây thắt cổ. Ông về nhà, cấm khẩu mất mấy ngày mới nói được. Từ đó ông chỉ loanh quanh từ nhà ra ủy ban, không còn xách súng tung hoành đi đâu nữa.
Chinh lẳng lặng ngồi xuống một gốc cây trắng lốp. Thân cây nửa dưới như nằm ngang, nửa trên vươn lên, cong queo, cành cây quằn quại như những con rắn, lá cây lưa thưa, màu nhợt nhạt. Gió lùa qua bãi Thắt Cổ, ngọn cây vặn vẹo, luồng khí xuyên qua đám lá phát ra tiếng kêu rin rít, rin rít ... Chinh mệt mỏi, tuyệt vọng, tay mân mê sợi dây vải, mắt nhìn ánh nắng chiều đang khuất dần sau rú Cấm. Chinh sẽ chết. Chinh chẳng thấy sợ. Cô tìm đến đây là để chết. Không lẽ là để ngắm cảnh hoàng hôn ở cái chốn hoang vu chết chóc này. Gió vẫn vi vu, từng cành cây quằn quại, rung rinh muôn hình muôn vẻ như mời gọi Chinh tròng sợi dây lên mà kết thúc cuộc đời. Chao ôi, đến chốn này rồi còn có gì để lưu luyến. Hãy chấm dứt đi. Hãy buộc dây lên đây, chui cổ vào và chúng tôi sẽ nhấc bổng cô lên, lên cao vút ... Chinh vâng lời, ném sợi dây lên cành cây trước mặt ... Gió bỗng mạnh lên. Cành cây rung rung, lá cây xào xạc, gió rin rít, rin rít ... Cả bãi Thắt Cổ như chuyển mình, mọi âm thanh ghê rợn nhất đều được cất lên hòa chung vào bản hợp xướng "Welcome to the hell" ...
(Mệt quá ... TBC)
Từ sau, lời đồn loan ra, người tìm đến bãi Thắt Cổ để kết thúc cuộc đời ngày càng nhiều. Người ta tin là nếu chết ở đó thì không bị thú rừng ăn thịt, cái xác vẫn còn nguyên vẹn. Có người được phát hiện sớm đem về chôn cất, có người đến khi tìm thấy thì chỉ còn là bộ xương khô, lủng lẳng trên cành cây cháy sém. Nhiều chuyện ma quỷ được thêu dệt và đồn đại. Ít ai dám bén mảng đến chốn này vì sợ ma bắt. Ông Chức làm chủ tịch xã hồi còn chiến tranh vốn là tay gan dạ, không sợ trời, không sợ đất. Máy bay đến ném bom, cả làng xuống hầm thì ông leo lên ngọn cây mít cao nhất, mồm ông ổng chửi thằng Mỹ và chỉ đạo đám dân quân bắn mười hai ly bảy. Một mình ông một súng rong ruổi hết thôn trong núi, xóm ngoài sông, xẻ núi, băng rừng đi qua rú Cấm thường xuyên như ăn cơm, uống nước. Có lần ông đi qua bãi Thắt Cổ thì nghe tiếng khóc thút thít. Ông vạch cây nhảy vào thì thấy một cô gái gầy đét, quần áo tả tơi ngồi bó gối ôm mặt khóc. Ông Chức lớn giọng: "Mi con cái nhà ai? Vô đây để chết à?". Cô gái không nói gì, vẫn khóc thút thít. Ông Chức bực mình chạy lại kéo tay cô gái đứng lên. Ông chợt rụng rời cả chân tay, khuôn mặt cô gái méo mó, hai hốc mắt đen sì, sâu hoắm, cổ còn lủng lẳng sợi dây thừng. Ông đứng như trời trồng, tay đánh rơi súng, mồm lắp bắp "con Thắm..., con Thắm ...". Cô gái thấy ông gọi tên mình thì tự nhiên nhe hàm răng trắng ởn ra cười, tiếng cười cứ lanh lảnh, lanh lảnh ... Gió núi nổi lên, đất bụi, lá cây thốc vào mặt ông Chức. Ông lấy tay che mặt, hé nhìn thì thấy cô gái biến mất, tiếng cười vẫn lảnh lót đâu đây. Cô gái ấy vốn là vợ bộ đội, chồng đi B đã lâu, bị dân làng bắt được đang tòm tem với tay văn công ngoài bờ ruộng. Thằng cha ấy khi bị bắt còn tỉnh bơ bảo là cô Thắm gạ gẫm, mời nó xơi. Dân quân bắt nó về xã thì ông trưởng đoàn văn nghệ sang xin bảo để về đoàn kỷ luật rồi sáng hôm sau cả đoàn giông vào Nam mất hút. Cô Thắm đêm hôm đó cũng trốn luôn. Dân làng khinh bỉ bảo nó chạy theo thằng văn công đẹp giai dẻo mỏ rồi. Đúng là cái đồ lộn sòng, mất nết ... Ông Chức không ngờ là cô Thắm lại leo lên đây thắt cổ. Ông về nhà, cấm khẩu mất mấy ngày mới nói được. Từ đó ông chỉ loanh quanh từ nhà ra ủy ban, không còn xách súng tung hoành đi đâu nữa.
Chinh lẳng lặng ngồi xuống một gốc cây trắng lốp. Thân cây nửa dưới như nằm ngang, nửa trên vươn lên, cong queo, cành cây quằn quại như những con rắn, lá cây lưa thưa, màu nhợt nhạt. Gió lùa qua bãi Thắt Cổ, ngọn cây vặn vẹo, luồng khí xuyên qua đám lá phát ra tiếng kêu rin rít, rin rít ... Chinh mệt mỏi, tuyệt vọng, tay mân mê sợi dây vải, mắt nhìn ánh nắng chiều đang khuất dần sau rú Cấm. Chinh sẽ chết. Chinh chẳng thấy sợ. Cô tìm đến đây là để chết. Không lẽ là để ngắm cảnh hoàng hôn ở cái chốn hoang vu chết chóc này. Gió vẫn vi vu, từng cành cây quằn quại, rung rinh muôn hình muôn vẻ như mời gọi Chinh tròng sợi dây lên mà kết thúc cuộc đời. Chao ôi, đến chốn này rồi còn có gì để lưu luyến. Hãy chấm dứt đi. Hãy buộc dây lên đây, chui cổ vào và chúng tôi sẽ nhấc bổng cô lên, lên cao vút ... Chinh vâng lời, ném sợi dây lên cành cây trước mặt ... Gió bỗng mạnh lên. Cành cây rung rung, lá cây xào xạc, gió rin rít, rin rít ... Cả bãi Thắt Cổ như chuyển mình, mọi âm thanh ghê rợn nhất đều được cất lên hòa chung vào bản hợp xướng "Welcome to the hell" ...
(Mệt quá ... TBC)