Giấc mơ trên vỉa hè
"Sau khi chụp hình xong, tôi tiến tới, móc ví lấy đưa cho chị tờ 20.000 đồng. Tôi nói với chị:
- Tôi cho lũ trẻ, cô cầm lấy mua quà, kẹo bánh cho các cháu.
- Em bán hàng chứ không ăn xin. Anh cầm lấy con cào cào này đi.
Lúc đó tôi sượng cả người, cảm thấy một sự thẹn thùng trào dâng trong người nên cầm con cào cào đi thẳng.
Đó chính là lòng tự trọng của người vô gia cư, dù nghèo khổ, nhưng chị ấy không xách con ngửa mũ đứng chờ từng đồng bố thí, chị kiếm tiền bằng sức lao động của mình.
Chắc chắn chị không có facebook để hàng ngày lên mạng than vãn về cuộc đời mỗi khi gặp khó khăn dù không lớn, hay buông vài câu triết lý, từng trải bằng giọng chán đời, buông xuôi…nhưng bài học chị cho tôi còn nhiều hơn thế".